Chương trước
Chương sau
1,

Ngày 08 tháng 02 năm 2005

Bố mẹ của Mộc Mộc rất dễ thương, nhưng mà nói tiếng phổ thông không giỏi lắm……Tiểu Lại nghĩ, có lẽ tiếng Hải Nam là phương ngữ khó học nhất ở Trung Quốc chẳng?

Bạn bè người thân của Mộc Mộc cứ như cưỡi ngựa xem hoa vậy, hết người này đến người kia, Tiểu Lại cảm giác mình như rau ngoài chợ, ai cũng có thể ngắt một cái, quan trọng là người ta còn bình luận trước mặt bạn nữa chứ —– Dù sao bạn có nghe cũng có hiểu đâu?



Nhất là đám bạn họ xấu xa của Mộc Mộc, ỷ vào việc Tiểu Lại không hiểu tiếng Hải Nam, không biết đã bao nhiêu lần quang minh chính đại bày mưu cho Mộc Mộc đến bắt nạt Tiểu Lại. Tiểu Lại nhìn bọn họ cười xấu xa, muốn phản bác nhưng lại chẳng có chứng cứ và lý do. Haiz, con rồng mạnh không thể đánh bại được bọn rắn độc. Nhưng mà, Tiểu Lại đã quyết tâm muốn học tiếng Hải Nam. Tuy rằng ăn một miếng cũng không béo lên được, nhưng cắn miếng này đến miếng khác thì được (1).

(1) Ý nói đừng vội vàng mà nên thực hiện từng bước một.

Bữa ăn là —— “Gia một”. Đi dạo là “Dua bảo”. Anh yêu em là “Ngoã ải lỗ”. Bố là “Lão bại”, mẹ là “Lão mại”. Ngu ngốc là “Hướng gia”.

Để ngăn những kẻ xấu bắt nạt Tiểu Lại, cô cố ý học một câu nói hoàn chỉnh từ Mộc Mộc.

Gin mai cai vi lương cân di!

—-Hừ, phiên dịch thành tiếng phổ thông thì câu này có nghĩa là: Mấy tên xấu xa này, bớt nói xấu tôi đi!

Tiếng Hải Nam ngắn gọn và không mất sức mấy. Còn tiếng Phổ thông thì dài ngoằng, người người Hải Nam chỉ cần nói một câu là đủ tóm tắt rồi.

Tối nay trời nhiều mây. Bạn học của Mộc Mộc tụ họp ở một quán ngoài trời, Tiểu Lại cảm thấy, thời cơ đến rồi.

Lúc Tiểu Lại thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm rồi cười xấu xa, cuối cùng không thể nhẫn nại được nữa, bèn đứng phắt dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt từng người một, hét lớn: Gin mai cai vi lương cân di!

Cả đám khó hiểu nhìn Mộc Mộc, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy. Chỉ có mình Mộc Mộc cười nghiêng ngả. Sau đó, không biết Mộc Mộc nói cái gì mà cả đám cùng ôm bụng cười.

Cùng đi theo Tiểu Lại —- Cô em họ mười hai tuổi của Mộc Mộc kéo cánh tay của Tiểu Lại sang, hỏi bằng tiếng Phổ thông: Chị Tiểu Lại, khi nãy tự nhiên chị bày ra tư thế với nói gì kỳ lạ vậy? Đêm nay làm gì có ánh trăng chứ? Cho dù có thì cũng đâu đáng để chị tức giận chống nạnh, chỉ thẳng mặt mọi người mà nói đâu?

Tiểu Lại (phản ứng lại): Hả, Gin mai cai vi lương cân di —– có nghĩa là gì?

Em họ: Thì là nói “Ánh trăng đêm nay tròn ghê” đó ạ. Nhưng mà, chị không hiểu, vậy sao khi nãy lại nói?

Tiểu Lại (bổ nhào lên người Mộc Mộc): ……Mẹ nó, bà đây liều mạng với anh.

Sau đó, cuối cùng Tiểu Lại cũng học được câu nói “Mấy tên xấu xa này, bớt nói xấu tôi đi” bằng tiếng Hải Nam —– chính là “Lộ tu tích đoái bùi gia, tựu cung thiều tương ngoã cải hoài vi”.

Nhưng mà, Tiểu Lại không bao giờ muốn tham gia buổi tụ họp của Mộc Mộc với đám bạn học nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.