Chương trước
Chương sau
1,

Ngày 06 tháng 01 năm 2007

Sinh viên Tự nhiên Mộc Mộc và sinh viên Xã hội Tiểu Lại luôn cãi nhau.

Tính cách ngày thường của Mộc Mộc luôn ôn hoà, anh giống như một quả bóng bay xẹp lép, một khi đã bị ai đó thổi lên thì sẽ lập tức bộc lộ sự bùng nổ; Tính cách ngày thường của Tiểu Lại luôn ôn hoà, nhưng lại có đặc điểm ‘minh tinh’ nhất của chòm sao Song Tử—– Đó chính là đa cảm! Tiểu Lại như một chiếc máy bơm bong bóng, mà bơm quả bóng bay xẹp lép chính là nhiệm vụ của cô.

—– Nhưng mà, thỉnh thoảng cũng vẫn có ngoại lệ.

Tiểu Lại và Mộc Mộc đang trên đường đi siêu thị.

Tiểu Lại: Mộc Mộc, sinh nhật năm nay của em anh định tặng quà gì?

Mộc Mộc: Năm nay em định tổ chức sinh nhật nào?

Tiểu Lại: Tụi mình bên nhau lâu như vậy mà anh còn chưa nhớ rõ sinh nhật của em sao?

Mộc Mộc (bất đắc dĩ): Xin em đấy, một năm em tổ chức ba lần sinh nhật, một lần là ngày dương lịch, lần kia là ngày âm lịch, còn lần khác là ngày tháng trên chứng minh nhân dân của em, rốt cuộc anh phải nhớ ngày nào?

Tiểu Lại: Nhưng em cũng đâu còn cách nào. Bố mẹ em nhất quyết phải tổ chức sinh nhật âm lịch cho em theo phong tục ở quê; năm đó lúc em đăng ký thì nhân viên lỡ nhầm lẫn, nên ngày tháng trên chứng minh nhân dân của em không khớp với ngày sinh thực sự của em….

Mộc Mộc: Em bớt nói nhảm đi, rốt cuộc em muốn tổ chức sinh nhật nào?

Tiểu Lại (kiểm tra): Anh nhớ cái nào?

Mộc Mộc: Xời! Anh đều nhớ cả. Ngày sinh âm lịch của em là ngày 10 tháng 04, dương lịch là ngày 25 tháng 05, còn trên chứng minh nhân dân là……Ờm…….Ngày 12 tháng 05……



Tiểu Lại: Phục anh đấy, nhưng mà không có cái nào đúng cả.

Mộc Mộc:…..Em đừng lừa anh, ít nhất phải có 2 cái đúng. Chắc chắn ngày sinh âm lịch của em là đúng.

Tiểu Lại: Cảm ơn anh, nhưng ngày sinh âm lịch của em là ngày 07 tháng 04.

Mộc Mộc (không thể nghi ngờ nữa): Em sai rồi, là ngày 10.

Năm nào tổ chức sinh nhật cũng đều phải nhắc lại! Tính khí nóng nảy của Tiểu Lại bỗng nhiên bùng nổ! Giận dữ hét lớn một câu “Đệch, anh tự đi đi, em đi đây”, sau đó lập tức đi về hướng ngược lại. Đây có lẽ là tuyệt chiêu hiệu quả nhất mà các cô gái thường sử dụng, cô gái tức giận xoay người bỏ đi, cậu bạn trai thấy thế thì lập tức nắm chặt ống tay áo của cô gái, sau đó cúi đầu nhận lỗi, tiếp đó sẽ dỗ dành cô gái vui vẻ hoà thuận như lúc đầu. Đương nhiên cũng người tiếp tục cãi vã, hoặc có người mong cô gái có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đừng giận dỗi là đòi bỏ đi……Nhưng mà chiêu này không hề có tác dụng với Mộc Mộc.

5 mét. 10 mét. 20 mét……

Tiểu Lại không đợi được những kết quả mình muốn đã liệt kê ở trên, đợi đến khi cô không kìm được nữa, rốt cuộc quay đầu lại nhìn thì Mộc Mộc đã rẽ vào chỗ ngã tư, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Tiểu Lại đã bị ‘bỏ rơi’ như thế. Cô nhìn thời gian, 8 giờ tối. Được rồi, là anh bỏ em đi trước, cần phải để anh hối hận vì việc mình đã làm, bằng không sau này Tiểu Lại sẽ không còn địa vị nữa…..Tiểu Lại nghĩ như thế, bèn tới trạm xe buýt gần đó rồi bắt xe, bắt đầu đi lang thang một số trung tâm thương mại. Đợi đến lúc 22:15, các trung tâm thương mại cũng lần lượt đóng cửa, cô nhìn điện thoại……Nhưng không hề có một cuộc gọi nhỡ, nhất định Mộc Mộc đã tưởng rằng Tiểu Lại sẽ tự về nhà (lần nào anh cũng cho là thế). Nhưng nếu bây giờ cô về…..Thì chắc chắn anh sẽ càng thêm khẳng định bản thân mình không có lỗi. Vì vậy! Để dạy dỗ người khác, giúp Mộc Mộc phát triển giáo dục tự phê bình, Tiểu Lại quyết định không thể về nhà.

22:34, cuối cùng Mộc Mộc cũng gọi đến cuộc đầu tiên.

22:40, cuộc thứ hai.

22:45, cuộc thứ ba.

Tiểu Lại nghĩ, khi Mộc Mộc gọi cuộc thứ tư thì cô sẽ nghe máy. Nhưng mãi đến 23:00 rồi mà vẫn chưa thấy Mộc Mộc gọi lại. Thời gian cứ thế trôi qua, trái tim của Tiểu Lại hoàn toàn nguội lạnh. Đây là người thề non hẹn biển yêu thương bạn mỗi ngày đấy! Chó má, tất cả đều là chó má! Nhưng đã trễ thế rồi, trung tâm thương mại, cửa hàng quần áo…..Đều lần lượt đóng cửa, nếu cô tiếp tục đi dạo trên đường, lỡ như không may gặp phải kẻ xấu xảy ra nguy hiểm gì đó…….Tiểu Lại suy nghĩ, bèn quyết định bắt xe về nhà. Sau khi đi dạo một vòng dưới lầu, Tiểu Lại ngồi trên ghế đá dưới lầu để giết thời gian.

Tiếng chuông điện thoại chưa từng reo lên lần nào. Tiểu Lại định nếu đến 23:30 vẫn không có cuộc gọi nhỡ nào thì cô sẽ đến khách sạn ở…..Sau đó……Sẽ tách riêng……Sau đó…….

Ngay lúc Tiểu Lại đang tức giận suy nghĩ, chợt có một người ngồi xuống bên cạnh. Sau khi người đó ngồi xuống cũng không nói năng gì, chỉ rút điện thoại trong túi quần ra rồi bắt đầu chơi trò “Crazy Racing” trên điện thoại.

(*) “Crazy Racing” là một trò chơi đua xe thông thường 3D

Tiểu Lại: Anh định chơi đến khi nào?

Mộc Mộc: Em định khi nào sẽ nhận lỗi với anh? Em đừng áy náy, chỉ cần em chịu nhận sai thì anh sẽ lập tức tha lỗi cho em.

Tiểu Lại:…..

Mộc Mộc: Em xem, em luôn là như thế, ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ rõ, vậy mà còn trách anh.

Tiểu Lại (tú tài gặp quan binh, có lý cũng phải câm miệng [*]): OK. Em không nói những chuyện này với anh nữa. Vấn đề tiếp theo, tại sao anh bỏ em lại rồi đi một mình?

(*) Nguyên văn 秀才遇到兵有理说不清 – Ngụ ý của câu tục ngữ này chính là: Mây tầng nào ở với mây tầng đó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Thành phần trí thức đụng phải dân quê mùa, trong lúc giao tiếp sẽ xuất hiện một vài vấn đề, nhân sinh quan bất đồng, phương thức biểu đạt cũng bất đồng, kết quả “binh lính” không hiểu “tú tài” nói gì mà “tú tài” cũng không hiểu “binh lính” nói gì (nguồn phiyennhuoclam).



Mộc Mộc: Là em bỏ lại anh còn gì? Em xem, vốn dĩ tụi mình đang đi về trước đúng không? Kết quả thế nào, em xoay người đi về hướng ngược lại, vứt bỏ anh lại trên con đường mà lẽ ra hai người nên tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Lại: Sau đó em nhanh chóng quay người lại, ai ngờ em phát hiện anh vốn đâu có chờ em, anh trực tiếp bỏ đi luôn.

Mộc Mộc: Ai bảo em không làm theo kịch bản!

Tiểu Lại:……Cái gì?

Mộc Mộc: Anh đợi em ở đằng trước, không phải đã bảo sẽ đi siêu thị sao? Nếu em muốn tìm anh, anh sẽ ở đó đợi.

Tiểu Lại: Hơn nữa, đã khuya vậy rồi mà anh cũng đâu đi tìm em, anh không hề lo lắng em bị kẻ xấu bắt đi hả?

Mộc Mộc: Anh gọi nhưng em có bắt máy đâu……

Tiểu Lại (mất kiên nhẫn ngắt lời): Thật ra em buồn lắm. Anh vốn chẳng nghĩ và quan tâm đến em. Thậm chí em còn tự hỏi, liệu tụi mình có hạnh phúc như những gì người khác nghĩ? Cớ gì phải dối trá như vậy? Tình yêu là thứ chó má! Tất cả đều là lừa dối! Anh vốn không biết suy nghĩ trong lòng em, nếu đã không hiểu nhau như vậy, tụi mình bên nhau còn có ý nghĩa gì nữa?

Mộc Mộc:…..Em đừng nhảy một mạch đến độ cao như thế được không?

Tiểu Lại: Vốn là như thế, em bớt giả ngu trước mặt em đi!

Mộc MộcL Tiểu Lại, nếu em đã nói nhiều như vậy rồi—– nếu đổi lại là anh, chắc chắn em đã điên từ lâu rồi!

Tiểu Lại (hình như là vậy):……Vậy thì sao?

Mộc Mộc: Anh gọi điện nhưng em không bắt máy, anh tưởng em xảy ra chuyện gì. Anh đi bộ từ nhà đến siêu thị một lần nhưng không thấy em, bèn đi thêm một lần nữa, cứ tưởng em ở gần đó, chỉ giận dỗi không thèm bắt máy. Ai ngờ anh tìm nhưng vẫn không thấy em, anh đành phải đến cửa hàng quần áo và trung tâm thương mại gần đó tìm……Vậy nên, nể mặt anh đã đi tìm kiếm em nhiều nơi như thế, em có thể về nhà với anh được không?

Tiểu Lại (hơi không đành lòng, có chút hổ thẹn): Mộc Mộc, em…..

Mộc Mộc: Em cảm thấy chưa nguôi giận sao, vậy tụi mình quay lại con đường khi nãy cãi nhau, diễn lại câu chuyện vừa rồi một lần nữa nhưng đóng phim truyền hình, anh đảm bảo sẽ làm hết tất cả những gì em muốn nghe anh nói, được không?

Tiểu Lại (áy náy):…..Hu hu hu hu, Mộc Mộc ơi, em không nên bắt nạt anh như vậy, em sai rồi!

***

2,

Ngày 23 tháng 01 năm 2007

Tiểu Lại mua 2kg quả óc chó, sau khi tan làm thì ngồi trên sô pha đập vỏ ăn, còn chừa lại ba quả vỏ dày, cô dùng mọi cách cũng không thể đập vỡ được, vì thế co bèn ném vào trong túi rồi xuống nhà bếp nấu cơm.

Mộc Mộc tan làm về nhà thì mở TV xem đá banh, còn Tiểu Lại chăm chỉ nấu cơm trong nhà bếp. Đột nhiên cô một tiếng “Phịch”, bèn vội vàng xếp món đã xào xong vào dĩa, sau đó chạy ra xem thử.



Tiểu Lại: Mộc Mộc, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mộc Mộc (giả vờ bình tĩnh): Đâu có, đâu có chuyện gì đâu.

Tiểu Lại: Ồ? Được rồi, vậy anh dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm.

Mộc Mộc: Được, À, phải rồi, Tiểu Lại này, nhà mình có trái cây nào không?

Tiểu Lại: Có quả óc…..(vội vàng dừng lại) à, hôm nay em không mua. Anh muốn ăn gì, ngày mai em đi mua cho.

Mộc Mộc: Không phải, nếu lần sau em mua thì có thể mua dư thêm một chút cho anh được không?

Tiểu Lại: Ờm…..Được rồi. Thật ra (giải thích một cách lộn xộn) quả óc chó kia đúng là ăn rất ngon, nhưng em ăn mấy quả vỏ mỏng rồi. Em quên mất chừa lại cho anh. Lần sau em mua cho anh nhé.

Mộc Mộc: Thật ra anh không ăn hay ăn ít cũng không sao cả. Hoặc là lần sau em ăn hết, hoặc là chừa lại cho một chút cũng được, chỉ là đừng để lại ba quả óc chó khó xử lý như này.

Tiểu Lại: Rốt cuộc là anh làm sao vậy, sao cứ nói chuyện ấp a ấp úng vậy.

Mộc Mộc (hạ quyết tâm): Ờm, khi nãy anh nhìn thấy vỏ của quả óc chó trong thùng rác, đột nhiên cảm thấy thèm ăn. Nhưng mà ba quả em chừa lại có vỏ quá dày, anh đập cả nửa ngày cũng không đập vỡ được. Sau đó anh bỗng nảy ra một ý tưởng, đặt quả hạch đào vào góc cửa, kế đó đóng cửa thật mạnh vào…..

Tiểu Lại: Kết quả là anh đập vỡ được nó, nhưng ăn xong vẫn chưa đã ghiền sao?

Mộc Mộc: Nếu là vậy thì đã đỡ. Anh định dùng cửa ép vỡ quả óc chó nhưng lại lỡ làm rớt tấm chốt cửa rồi, tối nay tụi mình không đóng cửa phòng ngủ được…..

Tiểu Lại: Sau này em nhất định sẽ không ăn mảnh. Em nhất định sẽ chừa lại nhiều trái cây cho anh! Sau này anh đừng dùng cách phá hoại tài sản trong nhà để nhắc khéo em.

Mộc Mộc:…….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.