Quả vải thật lớn, ít nhất là so với Hoa Triều chỉ bé bằng ngón tay thì nó to như quả núi vậy.
Văn Ký Ngữ đặt cậu trong khay trà, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp quả vải, dùng một chút sức, vỏ vải đã tách, cùi vải trắng trong lộ ra.
Hắn đặt cùi vải vào giữa bàn, thịt vải chín mọng lập tức để lại một vệt nước làm ướt một phần góc áo của Hoa Triều.
Hoa Triều bản thu nhỏ dạo quanh quả vải một vòng. Đối mặt với cùi vải to như núi, cậu cảm thấy chắc chắn bản thân không thể làm gì, nhỏ giọng nói với Văn Ký Ngữ: "Văn công tử, ngài không thể khiến ta to lên sao?"
Văn Ký Ngữ chậm rãi uống trà, đầu ngón tay dính chút nước trà vẩy qua.
Nơi Hoa Triều đứng ngay lập tức có một trận mưa nhỏ tí tách tí tách rơi xuống.
Hoa Triều ôm đầu, cậu nói nhỏ nhưng trong giọng nói chứa đầy ủy khuất và lên án: "Văn công tử, ngài chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá xấu tính!"
Văn Ký Ngữ nhìn bé lùn chạy khắp nơi để trốn tránh nước mưa, cười cười: "Ta cảm thấy cho ngươi làm trà sủng cũng rất tốt."
Trà sủng có nghĩa là thú cưng của người yêu trà. Trong lúc thưởng trà, người ta có thể đổ nước trà lên nó và ngắm nhìn. Chúng là hàng mỹ nghệ thường được tạo ra từ tử sa* hoặc đất sét, cũng có một số loại được làm từ sứ hoặc đá.
*Tử sa: Đất sét vùng Nghi Hưng
Nhưng biến người sống thành trà sủng, cái việc thế này cũng chỉ có Văn Ký Ngữ mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huu-dai-lao-ta-deu-tra-qua/1843736/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.