*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chớp mắt đã sang đầu đông.
Quá trưa.
Kiều Sơ Huân bưng mâm đi vào phòng.
Cảnh Dật đang ngồi dựa vào cái sạp nhỏ đọc sách. Y phục trên người cũng không khác lắm so với lúc mới tới đây, cũng không quàng khăn cổ, nhưng sắc mặt đã khá hơn không ít.
Sau này Kiều Sơ Huân mới dần nhận ra, màu da của hắn vốn trắng hơn nhiều so với những nam nhân khác, hơn nữa trước kia bị nội thương lại mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt mới kém như vậy. Bởi vì mặt mày hắn sắc bén, môi lại tái nhợt, hơn nữa khi đó cũng mặc y phục rất dày, cho nên người ngoài vừa nhìn vào sẽ cảm thấy đây chắc hẳn là một kẻ thân mang đầy bệnh, ốm yếu quanh năm.
Thời gian này Kiều Sơ Huân vẫn hết lòng chú ý giúp hắn điều dưỡng. Nàng hết sức để tâm vào chuyện nấu nướng, ngay cả nước trà uống hằng ngày cũng dành ra không ít tâm tư, xong bữa tối một lúc thì còn có món hầm làm ấm người ăn kèm với trà bánh. Lại thêm cả công dụng của suối nước nóng phía sau nhà nên mấy ngày nay thần sắc của hắn đã có vẻ phấn chấn hơn.
Sắc mặt trắng nõn như ngọc dương chi, màu môi đẹp hệt cánh hoa ngày xuân, người này vốn đã có ngũ quan tuấn tú, sức khỏe khá hơn trông lại càng giống với cái dáng vẻ mà trước kia người ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huan-tam-y/2704710/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.