*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Sơ Huân hầu hạ Cảnh Dật dùng xong bữa tối, thu dọn chén đũa vào trong khay, để sang chiếc bàn tròn cạnh đó, lấy khăn ra cẩn thận lau sạch tay, sau đó mới quay trở lại bên cạnh cái sạp nhỏ, nhẹ giọng nói: "Mời công tử đưa tay ra."
Cảnh Dật dựa người vào sạp, đôi mắt khép hờ không biết là đang nghĩ ngợi cái gì, nghe nói vậy thì chậm rãi mở mắt ra, khẽ nhướng mày, nhưng cũng không nói gì, y lời vươn một bàn tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới.
Kiều Sơ Huân không kiềm được cong cong khóe môi, đặt tay lên ống tay áo của hắn, lật bàn tay hắn lại, đặt lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Vừa mới đưa ngón trỏ và ngón giữa ra thì cổ tay đã bị kẹp lại, Kiều Sơ Huân sợ giật nảy mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt hẹp dài của Cảnh Dật thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, con ngươi đen nhánh sâu thảm, giống như muốn nhìn thấu lòng người: "Làm gì?"
Kiều Sơ Huân không hiểu, lại bị vẻ mặt lạnh như băng lẫn chán ghét của hắn làm cho sợ run lên, vội buông mắt xuống nhẹ giọng trả lời: "Bắt mạch."
Cảnh Dật giống như phải bỏng, nhanh chóng buông bàn tay đang giữ cổ tay nàng ra: "Không cần."
Kiều Sơ Huân hơi nhíu mày, vẫn ngang ngạnh đứng yên tại chỗ: "Ta chỉ muốn xác định xem thân thể công tử nên điều dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huan-tam-y/2704698/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.