Chương trước
Chương sau
"....Con cảm thấy mình sắp chịu hết nổi, thực sự rất cô đơn, rất cô đơn. Ngay thời điểm con sắp buông xui, chị ấy lại xuất hiện..."
-------------------------
Mục Tuyền chớp mắt, hơi nhíu mày, liếc nhìn Hứa Tình nhưng nói với Diêu Thư Hàm:
"Thư Hàm, sao con ở đây?"
Hứa Tình bước tới định nói gì nhưng bị Mục Tuyền ngăn lại:
"Tôi có hỏi cậu chưa."
Hứa Tình nhún nhún vai, ngồi lại sofa.
"Tôi tới đón tiểu Hòa." Mục Tuyền không hề khách khí chút nào, giẫm lên giày cao gót bước tới, giày cao gót đập lên sàn gỗ âm thanh vang lên cực kỳ vang dội.
Tiểu Hòa ở trong phòng ngủ nghe tiếng bên ngoài, bò xuống giường đẩy cửa hé ra một khoảng nhỏ, nhìn ra ngoài quan sát, sợ hãi kêu lên 'Mẹ mẹ'.
Mục Tuyền ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu Hòa, Hứa Tình ở sau lưng Mục Tuyền, lên tiếng hỏi:
"Cậu muốn dẫn thằng bé đi?"
Mục Tuyền cười:
"Thằng bé là con tôi. Tôi không đón nó thì ai đón?"
Hứa Tình hỏi:
"Cậu muốn dẫn thằng bé đi đâu? Về nhà?"
Mục Tuyền khẽ xoa xoa khuôn mặt ú ú của tiểu Hòa, tiểu Hòa vùi vào lòng mẹ mình không lên tiếng.
"Trở về Mục gia." hồi lâu, Mục Tuyền thản nhiên nói.
"Cậu muốn về nhà mẹ ruột?" Hứa Tình mở to mắt, âm lượng dần lớn lên, "Cậu về Mục gia chắc chắn hai nhà đều biết cậu và anh Diêu xảy ra chuyện, cậu muốn mặt mũi hai nhà đặt ở đâu hả? Có gì không thể hảo hảo nói chuyện sao?"
"Cậu đừng có nói với tôi những điều này, tôi muốn làm gì mắc mớ gì tới cậu." Mục Tuyền đỡ mông Tiểu Hòa đứng lên, ánh mắt đảo qua Hứa Tình, đi tới trước mặt Diêu Thư Hàm.
Mục Tuyền nói:
"Nữ nhân này gọi điện cho con tới? Hai người quen nhau?"
Trong khoảnh khắc đó Diêu Thư Hàm khẽ run lên, con người không tự chủ nhìn về phía Thư Nhan. Mỗi lần ngay thời điểm không biết phải làm gì con ngươi của Diêu Thư Hàm sẽ chuyển động, chi tiết nhỏ này chính bản thân cô cũng không phát hiện, vẫn là Thư Nhan nói cho cô biết.
Mục Tuyền cau mày, theo ánh mắt của Diêu Thư Hàm nhìn qua Thư Nhan.
Mục Tuyền hỏi Diêu Thư Hàm:
"Đây là người bạn lần trước con ở cùng khi tới C thị."
Thư Nhan mỉm cười cùng Mục Tuyền chào hỏi:
"Thẩm Thẩm, chào thẩm, con là Thư Nhan, dạy cùng trường với Thư Hàm."
Mục Tuyền liếc mắt quan sát Thư Nhan từ trên xuống dưới, chân mày càng ngày càng nhíu sâu hơn, sau đó không để ý đến cô nữa, nói với Diêu Thư Hàm:
"Thật ngại quá, trong khoảng thời gian này làm phiền con, sau này sẽ không." nói xong liền ôm Tiểu Hòa đi.
Diêu Thư Hàm vội đuổi theo, muốn kéo lại nhưng cảm thấy không thích hợp.
Mục Tuyền xoay người nhìn cô:
"Còn có việc?"
Diêu Thư Hàm quanh co, trong lòng không biết làm sao để mở miệng, liền nói:
"Tứ thẩm, thẩm đừng gấp về nhà, đợi 2 ngày nữa bớt giận, tâm bình khí hòa cùng tiểu thúc nói chuyện được không?"
Mục Tuyền dừng lại, ánh mắt dừng trên người Diêu Thư Hàm chốc lát, cánh tay ôm chặt tiểu Hòa hơn. Cô vỗ vỗ lưng tiểu Hòa, nói:
"Thư Hàm, có một số việc không đơn giản như con nghĩ, nói chuyện liền có thể giải quyết. Chờ ngày nào đó con kết hôn rồi, có con, trải qua đủ mọi điều do trời sắp đặt, tự nhiên con sẽ hiểu."
Sau đó, cô lại ngẩng đầu nói với Hứa Tình đang khoanh tay tựa bên tường:
"Người chưa từng có bạn trai, chưa yêu đương thì càng không có tư cách góp ý bậy bạ cho những người đã lập gia đình."
Câu nói của Mục Tuyền vốn châm biếm Hứa Tình, lại không ngờ ba nữ nhân trong nhà ngoại trừ cô ra tất cả đều trúng tên...
Thư Nhan thản nhiên nhìn Diêu Thư Hàm, ánh mắt có chút ai oán.
Diêu Thư Hàm không khỏi cảm thấy ủy khuất, nắm tay đặt bên miệng ho nhẹ một tiếng, đỡ lấy cánh tay Mục Tuyền:
"Tứ thẩm, aizz, một tiểu bối cỏn con như con nhất định không có gì đáng nói nhưng thẩm cũng nên vì tiểu Hòa suy nghĩ."
Dường như muốn chứng minh sự tồn tại của mình, tiểu Hòa ở trong lòng Mục Tuyền chui ra, còn nhỏ giọng thở phì phò vài tiếng.
"Thẩm biết, đây là con mình." Mục Tuyền nói, giọng có điểm uể oải.
Diêu Thư Hàm gật đầu:
"Tứ thẩm, con tiễn thẩm."
Mục Tuyền không bằng lòng cũng không cự tuyệt, nhìn Thư Nhan trong phòng khách một chút, thấp giọng nói:
"Xuống lầu!"
Diêu Thư Hàm quay đầu nháy nháy mắt với Thư Nhan, ý bảo cô hãy ở đây chờ.
Thư Nhan phất tay biểu thị đã biết.
Diêu Thư Hàm cùng Mục Tuyền ra cửa, thang máy vừa lúc đi xuống, đến lầu 3 cửa liền mở ra, Mục Tuyền ôm tiểu Hòa đi vào, bên trong không có ai.
Diêu Thư Hàm nhấn nút, liền nghe Mục Tuyền ở phía sau mở miệng:
"Anh hai chị hai năm nào cũng ở bên ngoài không về nhà, khi con lên đại học mối quan hệ cũng không tốt lắm, họ hàng trong Diêu gia đều không nhiều lời chuyện của gia đình con, nhưng đại khái chuyện gì xảy ra đa phần mọi người vẫn có thể đoán được."
Đúng, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, chỉ cần một chút chuyện, có gì giấu được đâu? Mặc dù Diêu Thư Hàm không ngại quan điểm của người khác, nhưng mỗi lần bị nhắc tới chuyện này, trong lòng vẫn không dễ chịu.
Thang máy đến bên dưới rồi, cửa mở, hai người đi ra ngoài, dừng lại ở vườn hoa nhỏ của một hộ gia đình ở bên cạnh. Chú chó vàng lớn nằm trong vườn hoa, nó ngửi ngửi những người đến, mí mắt kéo lên một chút, vẫy đuôi rồi ngủ tiếp.
"Thẩm nghe tiểu thúc con nói, con nhờ tiểu thúc dùng quan hệ giúp cho mẹ của người bạn kia trị bệnh?" Mục Tuyền đem tiểu Hòa đặt xuống, đi dọc theo con đường nhỏ, cách đó không xa có một khu nhỏ dành cho mấy đứa trẻ chơi đùa, cô cúi người ôm tiểu Hòa chỉ chỉ bên kia nói: "Tiểu Hòa con qua đó chơi một lúc nha, mẹ và chị họ ở đây nói chuyện, lát nữa gọi con."
"Dạ." Tiểu Hòa gật đầu chạy tới chơi cầu trượt.
Diêu Thư Hàm cúi đầu khẽ cười.
Mục Tuyền nhìn tiểu Hòa cách đó không xa, chậm rãi nói: "Thư Hàm, con gọi thẩm một tiếng tứ thẩm, thực ra so về tuổi thẩm cũng không lớn hơn con bao nhiêu, bằng con có thể là em của thẩm." ngừng một chút, cô nhìn Diêu Thư Hàm, "Ai cũng từng đi qua tuổi trẻ, thẩm cũng từng, tiểu thúc của con cũng vậy. Lúc còn trẻ thẩm cũng hiểu cảm giác này, nhưng cảm giác chỉ là cảm giác, không phải tình cảm, càng không thể bảo đảm cho cuộc sống sau này."
Diêu Thư Hàm mấp mấy môi nhưng lại ngại ngắt lời Mục Tuyền.
Mục Tuyền nói tiếp:
"Con may mắn hơn, áp lực không lớn. Con có thể cảm thấy anh chị đối với con rất vô tình, nhưng con cũng nên thông cảm cho tâm tư của người làm cha làm mẹ. Bọn họ nói đi là đi, nhưng điều kiện tiên quyết là con đã tự lập, hơn nữa mỗi tháng đều gởi nhiều tiền vào thẻ của con, mua quà cho con. Họ không về thăm con nhưng luôn là người đề cập với đến con. Cha mẹ thủy chung vẫn là cha mẹ, họ yêu con, nếu như sau này con có con thì có thể hiểu được tâm tư của họ."
"Tứ thẩm, con..."
Mục Tuyền giơ tay, lắc đầu:
"Thư Hàm, thẩm không có ý trách ý nghĩ của con, thẩm chỉ đứng ở góc độ một người từng trải nói lên cái nhìn của mình."
"Dạ." Diêu Thư Hàm chỉnh lại mái tóc bên tai.
Mục Tuyền nói:
"Con là một cá thể, sống trong xã hội, có gia đình, có trách nhiệm, lúc trẻ có thể tùy hứng, có quyền tổn thương người yêu thương con, nhưng một ngày nào đó con trưởng thành, con là một phần tử của xã hội, không phải một phần tình yêu thì có thể chống đỡ tất cả. Nếu một người dựa vào tình cảm để duy trì sự sống, sinh mạng của họ rất yếu ớt, cảm tình vốn đã mong manh, một ngày tan vỡ, cả đời cũng chỉ có khổ đau."
"Lẽ nào không có tình cảm cũng sẽ không đau khổ sao?" Diêu Thư Hàm đột nhiên hỏi ngược.
Mục Tuyền nhìn Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm vặn vặn ngón tay, chậm rãi nói:
"Tứ thẩm, những điều thẩm nói con đều hiểu, người xem con cũng sắp 30 tuổi rồi, theo lý thuyết cũng đã làm mẹ. Mấy năm nay con không phải không nghĩ tới, con nghĩ mình nên thay đổi, không nên ích kỷ, con cũng muốn chịu trách nhiệm với những người yêu thương con. Con cảm thấy mình sắp chịu hết nổi, thực sự rất cô đơn, rất cô đơn. Ngay thời điểm con sắp buông xui, chị ấy lại xuất hiện- nếu ông trời cũng muốn cho con một cơ hội, tại sao con phải lùi bước?"
"Thư Hàm--"
"Tứ thẩm, không phải không có 2 người thực sự ở bên nhau, không phải không có gia đình và bạn bè không thể lý giải, nếu như thật sự thương con, vậy nhìn thấy con hạnh phúc, hãy chúc phúc con, không phải tốt hơn sao?"
Dừng một chút, Diêu Thư Hàm chạm tay lên mũi, bàn tay cọ cọ mặt, giọng có chút trầm:
"Có một số việc, không phải nói vì quá thương tâm vì quá thống khổ thì có thể không làm, tứ thẩm lúc đó chẳng phải cũng vậy sao?" Nếu như trong tay có giấy viết, Diêu Thư Hàm rất muốn viết cho Mục Tuyền 4 chữ 'Thân bất do kỷ'.
Múc Tuyền lại nhìn trời, bất đắc dĩ than thở:
"Thẩm yêu tiểu thúc của con, chỉ là tính cách của chúng ta không hợp, chung quy thẩm cũng không hiểu được anh ấy."
Diêu Thư Hàm nghe xong có phần ngạc nhiên, cô vẫn cho rằng tiểu thúc và tứ thẩm không có tình cảm với nhau, đám cưới là một đám cưới thương nghiệp của 2 bên gia đình, nhưng không ngờ Mục Tuyền thật sự yêu tiểu thúc của mình.
"Thư Hàm con có thể hiểu được cái cảm giác này không? Biết rõ trong lòng người ấy có một hình bóng, mãi mãi cũng không quay đầu nhìn con, con chỉ yên lặng đi theo sau người ấy, trơ mắt nhìn."
Aizz... ánh mắt Diêu Thư Hàm trầm xuống, không biết nói gì cho phải.
Cũng may Mục Tuyền cũng phải kiểu phụ nữ đa sầu đa cảm, chỉ cần nói một câu đã kết thúc câu chuyện, quay lại vấn đề chính:
"Ba mẹ con đã ngầm đồng ý, thẩm và tứ thúc của con cùng những người khác càng không có quyền nói gì. Con ở bên này không có chuyện gì nhưng phải chiếu cố kỹ bạn của con, cha mẹ ai lại đồng ý cho con gái mình đi trên con đường quanh co này."
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu, trong mắt phát quang, khẽ hé miệng...
- -------------------
"Em ấy căn bản không cần lo lắng cho em." Thư Nhan đan xen những ngón tay vào nhau, khủy tay đặt trên đầu gối.
"Phải không?" Hứa Tình mỉm cười, ngồi bên cạnh Thư Nhan, "Nếu vậy thì tốt rồi."
Thư Nhan nói:
"Ba mẹ em không có (trình độ) văn hóa gì, nhưng suy nghĩ rất tinh tế, nhất là mẹ em. Em và Thư Hàm ở bên cạnh trông coi bà lâu như vậy, em biết bà hiểu được."
Hứa Tình cười không có trả lời, lật album trong tay.
Bên phải ở giữa là một tấm hình phóng đại, trong hình là một sân khấu, tấm lụa đỏ treo ở trên bên trong là dòng chữ lớn 'Vũ hội Nguyên đán'.
Thư Nhan chỉ vào người con gái mặc váy ngắn của dân tộc Thái*, hỏi:
"Đây là tứ thẩm của Thư Hàm?"
Hứa Tình cười cười nói:
"Phải, đẹp không?"
Thư Nhan xít lại gần nhìn thật kỹ, nheo nheo mắt, chậc lưỡi hai tiếng:
"Khi còn bé chị để kiểu tóc này à, thật sự rất soái."
"Vẫn là câu cũ, thích, em có thể thử." Hứa Tình nói. Trong hình, Mục Tuyền cười tươi như hoa, đứng bên cạnh một 'anh chàng' nghiêm mặt, trên vành tai bấm đầy một vòng đinh tai.
Thư Nhan chẹp miệng, ngồi thẳng người:
"Không thèm, mỗi buổi sáng Thư Hàm đều chải tóc cho em."
Hứa Tình nhìn cô:
"Em có nghe câu Tình yêu đẹp rất dễ tan vỡ không?"
Thư Nhan chẳng hề quan tâm câu đó:
"Sửa lại rồi, bây giờ là tình yêu đẹp sẽ trường tồn mãi mãi."
Hứa Tình không tìm được lời để nói.
"Cô ấy có biết chị thích cô ấy không?" sau khi cùng lão tiền bối Hứa Tình tiếp xúc trò chuyện hồi lâu, lấy tư cách một phần 'họ hàng' Thư Nhan đối với tình trạng độc thân cẩu** của Hứa Tình tràn đầy cảm thông, nhất thời cũng tha thứ cho hành vi quấy rầy Diêu Thư Hàm của Hứa Tình trước đây, ngược lại còn quan tâm đời sống tình cảm của Hứa Tình. Đáng tiếc là cô không biết, tâm tư của cô biểu hiện quá rõ ràng, đến nổi Hứa Tình nhìn vào trong mắt đã cảm thấy tên kia có điểm tiện. (đê tiện, bỉ ổi)
"Biết, nhưng không nói gì." Ánh mắt Hứa Tình trầm xuống, tiếp tục lật những trang album ở phía sau.
"A." Thư Nhan vỗ đùi, "Vậy là bỏ rơi chị."
Hứa Tình khẽ lắc đầu, ngón tay vuốt ve trang album trong suốt mỏng manh:
"Cô ấy lập gia đình, rồi làm mẹ. Đối với một người vốn không thích, có gì bỏ rơi hay không chứ."
Thư Nhan không hiểu.
"Vậy chị cần gì phải như vậy, 2 người như vậy tính là gì? Em nghe Thư Hàm nói cô ấy cứ kiếm chuyện chị cho chị làm, đối với chị giận cá chém thớt, thái độ kiểu đó---"
Bịch, Hứa Tình khép album lại.
"Không liên quan tới cậu ấy, là chị chọc cậu ấy nổi giận." Hứa Tình nói "Chị là bạn thân nhất của cậu ấy, tính tình cậu ấy không tốt, nhưng tâm tư lương thiện, chị biết. Chị nghĩ trách cậu ấy, trước đây. Nhưng chị không làm như vậy, cứ như thế cũng tốt."
Thư Nhan trầm mặc.
"Lúc chị nghe tin cậu ấy mang thai, chị có chút choáng." Hứa Tình giống như hồi tưởng về chuyện trước đây, nét mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, giọng cũng vô cùng ôn nhu, "Chị cùng anh Diêu còn có dì Mục ở ngoài phòng sanh đợi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được cậu ấy và tiểu Hòa đi ra. Anh ấy đi xem đứa nhỏ, chị đi xem cậu ấy."
Hứa Tình cười, nói:
"Sau này tiểu Hòa dần lớn lên, chị nhìn thằng bé, nghĩ: A, thật sự rất giống Mục Tuyền. Thật tốt, sau này cũng là tiểu soái ca. Chỉ hy vọng tính tình của thằng bé đừng khó ưa giống mẹ của mình."
Bỗng nhiên, Hứa Tình có chút ưu thương:
"Mục Tuyền rất yêu anh Diêu, từ nhỏ đã thích. Chị còn giúp cậu ấy chuẩn bị quà tặng cho anh ấy. Sau khi hai nhà xác định đính hôn, Mục Tuyền rất vui, lôi kéo chị trò chuyện cả đêm, nói cậu ấy thích anh Diêu ra sao. Chị cũng rất vui, nhìn thấy cậu ấy cười chị liền vui vẻ."
"Chị Tình..."
Hứa Tình kinh ngạc:
"Ái chà, lại gọi chị."
Thư Nhan thật ngoài ý muốn cười cười.
"Cho nên chị hi vọng họ sẽ làm lành, đừng cãi tới cãi lui, đứa nhỏ cũng lớn rồi, hãy bình yên sống qua ngày!" Hứa Tình lo lắng nói, nhìn về phía Thư Nhan nói "Em là người may mắn, đứa nhỏ Thư Hàm kia chị biết, ngạo kiều, không chịu khuất phục."
Còn rất biến thái! Thư Nhan âm thầm bổ sung trong lòng.
Hứa Tình suy nghĩ một chút, nói:
"Anh Diêu rất coi trọng đứa nhỏ, Mục Tuyền mang tiểu Hòa đi, anh ấy nhất định sẽ đuổi tới." Đỡ trán, "Hi vọng hai người bọn họ đừng xảy ra chuyện gì."
Thư Nhan vội an ủi:
"Chị yên tâm đi, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi."
- ---------------------
Có một số việc không thể nói trước được.
Hôm qua Hứa Tnh còn lo lắng Diêu Đỉnh Tùng không đuối tới, hôm sau Diêu Thư Hàm đang ở phòng làm việc thì nhìn thấy tiểu thúc của mình hấp tấp chạy tới.
Diêu Đỉnh Tùng vẫn đang mặc âu phục, khí chất của giới tinh hoa trong ngành hấp dẫn rất nhiều giáo sư nữ trẻ tuổi, nhao nhao quay đầu lại nhìn hắn.
"Sao vậy tiểu thúc, đột ngột qua đây, không phải--"
"Thư Hàm, con gặp tứ thẩm của con rồi? Điện thoại của cô ấy cứ tắt mấy, tiểu Hòa có phải đang ở cùng cô ấy không?"
Diêu Thư Hàm bị tơ máu trằn trịt trong đôi mắt hắn dọa, ngây người một hồi:
"Dạ. Hôm qua tứ thẩm mang tiểu Hòa đi, nói là trở về Mục gia."
Diêu Đỉnh Tùng đấm lên bàn làm việc, làm cho Triệu Đồng Đồng mê trai ở đối diện ở hết hồn.
"Tiểu thúc, thúc đừng vội, tứ thẩm chưa về nhà sao? Thực sự không gọi được cho dì Mục ở bên kia sao." Diêu Thư Hàm an ủi.
Diêu Đỉnh Tùng xoa xoa thái dương gật đầu, Diêu Thư Hàm dời cái ghế cho hắn, đỡ hắn ngồi xuống, lại rót cho hắn ly nước, Diêu Đỉnh Tùng khoát khoát tay ý bảo không muốn uống.
Diêu Thư Hàm thở dài, đưa tay vào trong túi lấy điện thoại ra, định gọi cho Mục Tuyền để xem có thể liên lạc được hay không.
Kiểu túi áo khoác của Thư Hàm hơi nhỏ, chỉ để vừa tay vào lấy ra. Cô móc điện thoại ra ngoài, kèm theo đó còn có 2 tấm card, 1 tờ tiền 2 hào, rơi xuống đất.
Diêu Đỉnh Tùng cúi người nhặt chúng lên, vô tình liếc qua, khi nhìn thấy nội dung in trên tấm card bỗng dưng con ngươi phóng đại, tay không tự chủ run rẩy kịch liệt.
"Tiểu thúc?"
Diêu Đỉnh Tùng chợt ngẩng đầu, tay run run giơ tấm danh thiếp kia lên, khàn giọng hỏi:
"Cái này, là ai đưa cho con?"
- ----------
*Dân tộc Thái: dân tộc thiểu số, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
**Độc thân cẩu: Là tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những kẻ độc thân ở Trung Quốc, không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân, dùng cho cả nam và nữ. (http://dichtienghoa.com/blog/thoi-su/oc-than-cau-la-gi-11)
- ------------------
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.