Có thể đường tương lai rất nhiều trắc trở nhưng Thư Nhan cảm thấy càng trắc trở cô càng phải nắm chặt tay Diêu Thư Hàm. Không phải ai cũng nguyện ý vì người khác nhận lấy khổ đau, ngốc như vậy, si tình như vậy, một tấm hình tốt nghiệp cũng có thể chất chứa hết thảy tưởng niệm...
- -------------------------
Trên bàn sách dựa vào tường có đặt một chiếc đèn nhỏ, chân đèn là một con ốc kết hợp với một chiếc đồng hồ nhỏ, kim giây tích tắc tích tắc chạy, đi vòng qua vị trí của kim giờ và kim phút.
8 giờ tối.
Ngô Quân Trạch đeo kính làm bài, ngực kề sát bàn học, đầu thì sát vào bài kiểm tra. Một bài tính đi tính lại rất nhiều lần cuối cùng cũng không ra đáp án, cũng không biết làm sai ở bước nào.
"Chỗ này không thể trực tiếp dùng công thức" Thư Nhan kéo tờ đề, Ngô Quân Trạch giơ tay lên để Thư Nhan rút sau đó ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng nghe Thư Nhan giảng. Thư Nhan đem tờ giấy nháp tới trước mặt, nói: "Em đã làm nháp thì không nên viết lung tung, phải xem nó giống như bài thi viết cho chỉnh tề. Như vậy lúc làm sai mới có thể kiểm tra được, mạch suy nghĩ của em mới có thể thông suốt, nhất là thời điểm thi làm như vậy sẽ tiết kiệm không ít thời gian."
Đây là kinh nghiệm học tập của Thư Nhan, chỉ cần làm bài cô viết rất rõ ràng, trật tự vừa nhìn liền hiểu. Tuy là ở phương diện sinh hoạt của cô có chút tùy tiện không quá chú ý chuyện vặt vãnh, nhưng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767915/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.