"ĐÂY LÀ NHÀ EM, CHỊ NHỚ RÕ CHO EM, ĐỊA VỊ CỦA CHỊ CHỈ XẾP SAU DƯA CHUA. VÀO NHÀ CỦA EM, THÌ THUỘC VỀ EM, DÁM GẠT EM CÒN MANG MÙI CỦA NỮ NHÂN KHÁC VÀO CỬA, EM NGHĨ CHỊ CHÁN SỐNG RỒI!"
- ------------------------------------
Thư Nhan vừa vào nhà đã nhìn thấy Diêu Thư Hàm đang ôm Dưa Chua ngồi trên sofa xem tivi.
Cô thay dép, nhẽ nhàng đi tới, ngồi xuống.
Diêu Thư Hàm lẳng lặng xem tin tức buổi trưa trên màn hình tinh thể lỏng.
Thư Nhan lặng lẽ liếc nhìn người kia, nhích nhích người, đưa tay cẩn thận từng li từng tí từ phía sau người kia vòng qua, Diêu Thư Hàm rất tỉnh nhích mông qua chỗ khác.
Nhìn thấy Diêu Thư Hàm động, Thư Nhan cũng động theo, lại đưa tay muốn vòng qua, Diêu Thư Hàm lại tiếp tục nhích.
Aizz, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị nhưng... thẳng thắn thì cũng một nửa thôi! Thư Nhan mở miệng:
"Thư Hàm à, chị về rồi!"
Diêu Thư Hàm nhấc chân, nhìn chằm chằm tivi cũng không thèm nhìn ai kia:
"Ừm"
"Người nhà Giai Giai rất nhiệt tình." Thư Nhan vội dán đến, "Còn mời chị uống cafe nữa.", cô bĩu môi, "Đầu có chút đau."
"Ừm."
Thư Nhan ngẩng đầu nhìn biểu tình của ai kia, cười như không cười, giận hay không giận đây? Ôm lấy cánh tay Diêu Thư Hàm cọ cọ:
"Trước khi đi đã báo cáo với em rồi, em cũng phê chuẩn rồi mà!"
Diêu Thư Hàm cười một tiếng.
Thư Nhan khó hiểu:
"Thư Hàm, em cười cái gì?"
Diêu Thư Hàm cúi đầu sát vào ngực ai kia, mũi hít hít, Thư Nhan chống đệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767913/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.