"Giả dụ như tuổi thọ của chị là 100 năm, vậy chị đã đi qua 3/10, còn lại 7/10 chị dùng để theo đuổi em. Diêu Thư hàm, em có đồng ý không?"
- -------------------
Trong hẻm nhỏ không có đèn, tối đen như mực, Thư Nhan nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ đầu bên kia, nhìn sang liền thấy Diêu Thư Hàm bao bọc trong chiếc áo lông vừa dày vừa nặng, Diêu Thư Hàm liếc mắt liền phát hiện Thư Nhan tựa người trên tường ở khúc quanh, hai ba bước chạy tới, mũ rơi xuống tóc có chút loạn.
Diêu Thư Hàm tức giận, mắng người kia:
"Khuya như vậy cô không có chuyện gì sao không trở về nhà mà còn ở bên ngoài đi rong cái gì."
Thư Nhan không sợ cũng không buồn, cô khom người, hai tay chống đầu gối, nhìn cái máy bán bao cao su tự động.
Diêu Thư Hàm tát vỗ lưng Thư Nhan:
"Tôi đã nói với cô..."
Thư Nhan bĩu môi:
"Nhìn xem."
"Nhìn cái gì---" ánh mắt của Thư Hàm rơi xuống, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, sắc mặt dần dần đỏ lên:
"Cô..."
"Em nói xem" Thư Nhan ngẩng đầu, cười hì hì, "Cái nào dùng tốt hả?"
Diêu Thư Hàm không thể nhịn được nữa, tung cước đạp Thư Nhan:
"Cái nào dùng tốt? Tự cô thử rồi, so sánh một chút thì biết!"
Thư Nhan dậm chân, có vẻ khó xử, cô sờ cằm:
"Như vậy không tốt đâu, cái này... không phải hai người cùng nhau dùng sao?"
"Bệnh tâm thần!" Diêu Thư Hàm cảm giác mình đúng là điên rồi, buổi tối lạnh như thế còn chạy đến tìm một tên thần kinh không bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767902/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.