Ở cửa siêu thị mọi người ra ra vào vào, chỗ Diêu Thư Hàm đứng không tiện cho lắm, cô bước hai bước tránh qua một bên, nhìn thấy Hàn Giang Tuyết đang vội vàng muốn tới chỗ cô, cô sợ xe hàng của đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, liền nói:
"Giang Tuyết, em cứ đứng ở chỗ đó là được rồi, để chị đi qua, đừng vội!"
"Dạ, thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là sách chị cho em mượn mấy ngày trước em xem xong rồi."
Hàn Giang Tuyết biết Diêu Thư Hàm lo lắng cho cô đi thì xe Quan Đông Chử này không ai coi, sợ bị người mượn gió bẻ măng lớ rớ ít tiền lẻ cùng với mấy xâu viên, sự cảm kích đối với Diêu Thư Hàm càng tăng, nếu như có một ngày nào đó có thể hết khổ, nhất định phải báo đáp chị Thư Hàm thật tốt.
"Chị Thư Hàm tới mua đồ sao?"
Diêu Thư Hàm đi tới, Hàn Giang Tuyết liền chú ý tới túi mua đồ cô cầm trên tay. Những chiếc túi mua đồ ở siêu thị này đều phải thu phí, túi đựng đồ dùng một lần này quả thực không phải dạng bảo vệ môi trường, cho nên Diêu Thư Hàm vào siêu thị thường thường đều tự có túi bảo vệ môi trường.
"À, cái này.." Diêu Thư Hàm liếc nhìn chiếc túi vải thô trong tay, "Lúc ra cửa liền mang theo, đến siêu thị rồi mới nhớ đồ chị mua căn bản là để không vừa, nên cầm không thôi."
Hàn Giang Tuyết chớp chớp mi mắt, không biết lông vũ ở nơi nào bay tới rơi một ít trên lông mi, cô phải chớp chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767889/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.