Đám học sinh nữ ở sau màn sân khấu nhao nhao thò đầu ra hóng chuyện. Thái Cần Vĩ nhìn vị khách phá cửa không mời mà đến này sững sờ vài giây rồi rất nhanh, trên mặt hắn lộ ra vẻ không vui, hắn buông tay Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm theo bản năng sờ sờ gọng kính, cau mày.
"Tôi đương nhiên là Diêu Thư Hàm rồi, dù sao cô cũng không có khả năng là Diêu Thư Hàm nha."
Thư Nhan tặc lưỡi một tiếng, nghiêng đầu vỗ ót mình.
"Tôi đã nói sao lại quen mặt như vậy, thì ra là cô..."
Trong lòng Diêu Thư Hàm lộp bộp, mơ hồ phát hiện có cái gì đó không đúng, cũng chẳng quản Thái Cần Vĩ, bước tới phía trước kéo Thư Nhan qua một bên.
"Cô có việc gì?"
Thư Hàm hỏi một đằng Thư Nhan trả lời một nẻo.
"Cô cận?"
"Hả?"
"Trước đây cô không đeo kính."
Diêu Thư Hàm không nói gì
"Tôi đeo áp tròng."
Thư Nhan nhìn vẻ mặt đơn thuần mờ mịt của Diêu Thư Hàm, không khỏi có chút nôn nóng, cô tự tay tháo chiếc kính bên lỗ tai của Diêu Thư Hàm ném qua một bên.
"Trước hết giữ lấy cái này."
Diêu Thư Hàm cảm thấy người kia quái lạ không giải thích được.
"Cô có chuyện gì?"
Thư Nhan đứng thẳng người, cúi đầu hỏi cô:
"Cô ở đây làm gì?" Cằm hất hất về phía Thái Cần Vĩ với vẻ mặt khó coi đang đứng cạnh sân khấu.
"Gã đàn ông kia là ai vậy? Táy máy tay chân, cô cũng không quản?"
Diêu Thư Hàm hít một hơi, cười:
"Đó là Thái lão sư, mời tôi đến xem kịch bản, cô tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767884/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.