Cái tên Mộ Niên của hắn không có ý nghĩ đặc biệt gì, chẳng qua chỉ là thời gian ra đời của hắn.
Bởi vì là bé trai nên kết quả tất nhiên là không được sủng ái. Huống chi gia cảnh của hắn không được tính là tốt, lúc đầu mọi người trong nhà rất kỳ vọng, sau đó lại rơi vào thất vọng, vậy nên đem oán niệm phát tiết trên người hắn.
Nghe nói năm ấy Mộ Niên ra đời, mẹ ruột của hắn là Tần Tô đi lên núi đốn củi, trên đường về nhà vì hụt chân mà bị thương, thật vất vả mới kéo được cái chân bị thương trở về nhà, vừa đẩy cửa ra đã thấy có người ôm một đứa trẻ sơ sinh khóc nỉ non nghênh đón nàng.
Lúc đó nàng ta rất ngạc nhiên, khi nhìn kĩ lại thì giống như bị sét đánh thẳng vào, miệng mấp máy không nói được một lời, hai tai vù vù, mắt nhìn về phía trước hơi ngửa đầu, hôn mê bất tỉnh.
Nam hài, thật sự là là một nam hài......
Ba ngày trôi qua.
Khi nàng ta mở mắt ra một lần nữa, nhìn phu lang hai mắt rưng rưng đầm đìa nước mắt.
Tần Tô phiền não nhắm hai mắt lại, phất phất tay với Tần thị, ý bảo hắn đi ra ngoài. Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng cửa khẽ khép lại.
Vợ chồng hai người không nói chuyện với nhau trong ba tháng. Cho đến lúc Tần thị lại có bầu Tần Tô mới có chút tươi cười với hắn.
Tần Tô chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với Mộ Niên, trong nhà chỉ có phụ thân thỉnh thoảng sẽ chăm sóc hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hieu-mo-nien/41676/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.