“Cái gì?” Y Cẩm nhìn Sơ Hiểu, “Ngươi thật sự nghiêm túc?”
Sơ Hiểu gật đầu, có chút buồn cười nhìn Mộ Niên lúng túng ngồi bên cạnh, vỗ về hắn.
“Ai ~” Y Cẩm than thở, “Ta đã biết, lúc trước ngươi cưới phu đã từng nói qua với ta muốn từ bỏ công việc, ta còn tưởng rằng ngươi thay đổi chủ ý......”
Sơ Hiểu sững sờ khi nghe xong lời này, ở trong trí nhớ của nàng không có những thứ này.
Nàng nhíu mày, thân thể này giống như thiếu hụt một phần trí nhớ, lúc trước nàng không có để ý nhưng bây giờ nhắc tới... thì cần phải cẩn thận một chút, dù sao lúc mình vừa đến thì thân thể này đã tử vong.
Đây không phải tử vong bình thường, có thể là do người gây ra.
Người không phạm ta ta không phạm người, chuyện nàng muốn làm nhất bây giờ tất nhiên là cùng sống một cuộc sống bình thường với Mộ Niên.
Bỗng nhiên Y Cẩm cười cười: “Thật ra thì như vậy cũng tốt...... Chỉ là ngươi và Cảnh Tri đều đi, để lại ta một như vậy thất quá thiếu tâm ý ~”
“Cảnh Tri?” Khẽ nhiếu mi nhưng lại cười cười.
Y Cẩm than thở, “Ta đi đây, nếu không một chút nữa người nam nhân kia lại nói này nói nọ......” Nàng nhẹ nhàng tránh ra.
Sơ Hiểu quay đầu lại thì nhìn thấy Mộ Niên hơi né tránh ánh mắt của mình, khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Mộ Niên, ta biết ý nghĩ của chàng, đây là điều mà ta muốn, có lẽ ta làm ra quyết định này là bởi vì chàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hieu-mo-nien/41674/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.