Edit: Âu Dương Lạc Cửu
“Ầm!” Cửa bị đạp gãy thô bạo, một hắc y nhân té ở bên chân Tiếu Tuân, nắm lấy ống quần Tiếu Tuân như muốn nói cái gì đó, nhưng khóe miệng lại chảy ra máu tươi, chết rồi.
Sơ Hiểu nhìn người nọ đi vào, mặt không thay đổi quét mắt nhìn Tiếu Tuân một cái, đi thẳng tới trước mặt Mộ Niên, ngồi xổm xuống.
“Ta tới đón ngươi về nhà.” Tiếng nói của nàng dịu dàng, đưa tay muốn chạm vào hắn.
Mộ Niên nhìn bàn tay đang đưa tới, vô ý thức lách mình tránh ra.
Nàng sững sờ, thu lại bàn tay đang dính máu be bét, âm thanh lại có một chút run rẩy.
“Chúng ta về nhà, được không”
Hắn nhìn nữ tử trước mặt, vừa quen thuộc vừa xa lạ, khóe miệng vẫn mỉm cười ấm áp như vậy, nhưng âm thanh lại mang theo một chút không xác định.
Nụ cười của nàng không phải là nụ cười vui mừng, trong con ngươi hoàn toàn là một mảnh tĩnh mịch, giống như một vòng xoáy vừa bi thương vừa tuyệt vọng, muốn hút hắn vào thật sâu trong đó.
Hắn bỗng nhiên có chút mềm lòng.
Cho dù là tín vật ước hẹn gì, chỉ cần nàng yêu hắn là tốt rồi.
Hắn tin nàng, rất sâu đậm. Cho dù nàng có từng lừa gạt hắn hay không.
Hắn chỉ muốn sống ở bên nàng.
...... Dây dưa không dứt, đời đời kiếp kiếp, ta chỉ muốn cùng nàng ở bên nhau......
Hắn nhìn tay nàng vô lực buông xuống, cho dù dính đầy nước bùn cũng không che giấu được đầu ngón tay bóng loáng mỹ mãn, nhìn lại các đốt ngón tay của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hieu-mo-nien/1846128/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.