Bởi vì thân thể của Mộ Niên nên Sơ Hiểu quyết định dừng lại nghỉ chân ở thị trấn nhìn khá bình thường này một thời gian ngắn.
Mỗi ngày ở bên Mộ Niên, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút, mặt người nào đó lại thẹn thùng hồng lên, cuộc sống cũng qua thật nhanh.
Tính toán cũng đã dừng lại khoảng mười ngày.
Thương thế của Tiếu Tuân cũng gần tốt rồi, nàng từng thấy không ít hắc y nhân nửa đêm tới tìm hắn, nếu họ làm như có quen biết các nàng, nàng cũng làm bộ như không biết, có lẽ không lâu nữa sẽ cáo từ.
Kể từ sau khi nhận được một con bồ câu đưa tin mấy ngày trước, Ân Trúc trái ngược với mọi ngày trở nên yên tĩnh không ít, theo thời gian trôi qua thậm chí giống như có chút không yên.
Đây cũng là nguyên nhân nàng chậm chạp không rời đi.
Không biết tại sao nàng cảm thấy các nàng rất hợp nhau, tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng trên thực tế Sơ Hiểu vốn xem Ân Trúc như một người bằng hữu.
Trực giác của Sơ Hiểu cho thấy Ân Trúc muốn cùng nàng nói cái gì đó, thấy Ân Trúc do dự không nói ra miệng, Sơ Hiểu cũng không chủ động đi hỏi.
Thuận theo tự nhiên, đây mới là phong cách của Ân Trúc, không phải sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------
Rốt cục gần tối hôm nay tiếng gõ cửa vang lên, Ân Trúc làm ra một bộ dạng quyết định, tìm Sơ Hiểu, muốn nàng theo Ân Trúc đi một chỗ.
Sơ Hiểu gật đầu đáp ứng, nhưng có phần không yên lòng về Mộ Niên.
“Người của ta sẽ chăm sóc hắn.” Dường như Ân Trúc đã sớm nghĩ tới điều này.
“Được rồi.” Xoa mái tóc hắn, nói rõ với Mộ Niên: “Ta sẽ về sớm một chút, chàng cứ ngủ trước đi.”
“Được.” Hắn dịu ngoan giống một con mèo nhỏ, trong mắt lóng lánh ánh sáng: “Không cần lo lắng cho ta.”
Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, lộ ra má lúm đồng tiền.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Hồng Lâu.
Nhìn tấm biển sang trọng, Sơ Hiểu lại có cảm giác muốn đoạn tuyệt.
Đây...... Chính là nơi làm Ân Trúc rối rắm nửa ngày?!!
Nhưng nhìn Ân Trúc giống như chuẩn bị chịu chết với vẻ mặt bi tráng, cùng với bộ dạng sợ nàng hối hận gắt gao lôi kéo ống tay áo của nàng thật chặt.
Vô lực than thở, đi dạo chỉ một cái rắm mà thôi, cần phải đến mức đó sao.
Ân Trúc vẫn là một bộ dáng rối rắm muốn vào lại không dám vào, Sơ Hiểu cau mày kéo Ân Trúc đi vào.
Đi vào, Ân Trúc liền khôi phục lại phong thái như bình thường. Dĩ nhiên, phải bỏ qua hai tay đang run nhẹ của Ân Trúc.
Ân Trúc nói gì đó với tú bà, tú bà dẫn các nàng đi, không lâu sau đã ra khỏi lầu các tràn đầy mùi son phấn.
Trước mắt là một gian tiểu lâu đơn độc, đứng lặng im ở nơi đó, không biết tại sao lại có cảm giác dường như đã mấy đời rồi. (xúc động trước sự thay đổi lớn lao)
Không biết từ lúc nào mà tú bà đã lặng lẽ lui xuống.
Ân Trúc cố gắng bình tĩnh lại, lôi kéo Sơ Hiểu đến gần.
Hơi còn do dự nhưng vẫn bước vào, tiếng nhạc cụ quen thuộc truyền đến.
Sơ Hiểu nghe thấy loại âm thanh này, sau đó trước mắt lại trông thấy những đồ trang sức có vẻ cực kỳ kỳ lạ.
Nơi này hẳn là......
Một bên Ân Trúc rốt cục ngưng run rẩy, lẳng lăng vuốt ve bàn thủy tinh trong suốt.
Một cái đèn đặt dưới đất, ánh sáng màu tím nhợt nhạt dịu dàng chiếu vào thủy tinh trong suốt ở quầy bar, có một vài nam tử và nữ tử với mái tóc rối bời ngồi trên ghế sa lon, trong tay ngoe nguẩy ly thủy tinh tràn đầy ánh sáng màu tím.
Những vầng sáng tập trung ở giữa làm nơi đó thành tiêu điểm chính, nơi đó để một dàn trống đơn giản, một nam tử có mái tóc hơi dài, trong tay dồn dập nhịp trống.
Một nữ tử với mái tóc xù ngắn lẳng lặng tựa vào một bên, nhẹ nhàng gảy cây đàn ghi-ta đỏ như màu rượu.
Talk to me softly (Em nói chuyện với anh thật dịu dàng)
There's something in your eyes (Và trong đôi mắt em còn vương nỗi sầu)
Don't hang your head in sorrow (Xin em đừng mãi nghĩ đến nỗi buồn đau)
And please don't cry (Và xin em đừng khóc)
I know how you feel inside I've (Anh biết lòng em đang em cảm thấy sao)
I've been there before (Vì anh cũng từng có cái cảm giác đó)
Somethin's changin' inside you (Và có điều gì đó đang thay đổi trong em)
And don't you know (Và em đâu có hay biết)
Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
I still love you baby (Anh vẫn còn yêu em, em yêu à)
Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
There's a heaven above you baby (Vẫn có một thiên đường đang chờ đón em đây em yêu à)
And don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
Give me a whisper (Trao anh một lời thì thầm)
And give me a sigh (Trao anh một dấu hiệu)
Give me a kiss before you (Trao anh một nụ hôn)
Tell me goodbye (Trước khi nói lời tạm biệt)
Don't you take it so hard now (Và xin đừng làm điều đó một cách gượng ép)
And please don't take it so bad (Đừng làm điều này trở nên tồi tệ)
I'll still be thinkin' of you (Anh vẫn nghĩ đến em)
And the times we had...baby (Và những khoảnh khắc đôi ta ở bên nhau...Em yêu à)
And don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
There's a heaven above you baby (Vẫn có một thiên đường đang chờ đón em đây em yêu à)
And don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)
......
Giọng hát nam tử trầm thấp kết hợp với yêu diễm, mọi người cứ yên lặng lắng nghe như vậy, bỗng nhiên một nữ hài trẻ tuổi ngồi trên ghế sa lon nghẹn ngào một tiếng, vẻ mặt một người nữ tử khác bên cạnh hơi bi thương hôn nhẹ gương mặt của nữ hài kia, vỗ vỗ đầu của nữ hài.
Nữ tử lại nói cái gì, nữ hài mới nở một nụ cười.
Sơ Hiểu nhìn cảnh tượng ấy yên lặng không nói gì.
Có lẽ đối với nàng mà nói, hết thảy mọi thứ ở hiện đại đều không chút lưu luyến nào, nhưng bọn họ lại bất đồng. Bọn họ có thân nhân, có bằng hữu, có lẽ còn có người yêu. Đối với nơi đó, bọn họ có nỗi buồn, bọn họ không bỏ xuống được, bọn họ còn đang cấp bách tìm kiếm dấu vết tồn tại của chính mình.
“Ngươi đã đến rồi.” Ý nghĩ bị cắt đứt, hai người quay đầu lại.
Một nữ tử mặc áo trắng thật dài, mi mục như vẽ, vẻ mặt cũng không thể che giấu được sự lạnh nhạt.
Nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, khóe mắt tinh sảo của nữ tử mang theo một ít u ám.
“Cô nương này là Bách Lí, nàng là......” Ân Trúc giới thiệu với Sơ Hiểu.
“Nơi đây là ca kỹ.” Trong mắt Bách Lí mang theo một ít đùa cợt, cắt đứt lời của Ân Trúc.
Ân Trúc có chút xấu hổ, nàng cũng không biết tại sao những người xuyên không sẽ ở loại địa phương này, còn lựa chọn dạng chức nghiệp như vậy.
“Ngươi xuyên không?” Bách Lí nhìn Sơ Hiểu, nhẹ nhàng hỏi.
“A, nàng là bằng hữu ta, nàng......” Ân Trúc giải thích.
“Ngươi không dám thừa nhận mà kéo nàng tới để có thêm can đảm.” Rất nhiều người đều sợ hãi thất vọng mà không biết rốt cuộc có nên hay không.
Ân Trúc trầm mặc, Sơ Hiểu cũng không có ý định giải thích cái gì.
Nếu nó đã qua rồi thì hãy để cho nó qua luôn đi, dù sao thì đã không còn cần thiết nữa......
“Dạ vị ương, sấn hồng y triêm thường.
Yên chi phương, tứ ý tẫn lưu thảng.
Lưu niên hoảng, tương vọng dĩ thành xuyên.
Li thương”
Không biết từ lúc nào mà nữ tử mới vừa rồi đã thay nam tử nhẹ nhàng hát lên.
Khúc điệu vừa quen thuộc lại vừa bi thương như vậy.
Có một gã sai vặt gọi Bách Lí, Ân Trúc mang theo Sơ Hiểu ngồi ở một chỗ trống trên ghế sa lon.
Những nam tử lẫn nữ tử bên cạnh lắc lắc ly thủy tinh với các nàng, lại đưa hai ly tới đây.
Ân Trúc nhận lấy, nhấp nhẹ.
“Đã đến giờ rồi.” Một nam tử nhẹ nhàng nói, đưa một hộp gấm cho nữ tử ngồi ở chỗ trống phía trước.
“Tỷ tỷ, ta không muốn xa ngươi.” Nữ hài vừa mới nghẹn ngào thất thanh khóc lên.
Nữ tử cười nhạt không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mở hộp gấm.
Lưu Ly châu, trong trí nhớ Sơ Hiểu chỉ tìm thấy từ này, có thể thực hiện nguyện vọng của người khác. Nghe nói nó là một trong những nguyên nhân dẫn tới việc Thương Minh và Nghịch Lâm đối đầu lẫn nhau.
Hai mắt nữ tử nhẹ nhàng nhắm nghiền, hạt châu trong tay nàng phát ra ánh sáng lấp lánh trong suốt.
Chốc lát, ánh sáng rơi xuống và bị thiêu cháy.
Giống như không có gì phát sinh......
Lông mi nữ tử khẽ run, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Nàng mở mắt ra, vô hồn nhìn hạt châu ảm đạm trong tay.
“Gạt người, cũng là gạt người......” Nước mắt không nhịn được trào ra.
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào những giọt nước mắt ở khóe mắt nữ tử.
Chẳng biết từ lúc nào mà một người đàn ông tuấn tú đã xuất hiện trước mặt nàng, giống như trống không xuất hiện.
“Đứa ngốc.” Anh ta nhìn bộ dạng sững sờ của nữ tử thương tiếc vuốt ve gương mặt của nàng.
“Vợ.” Cúi người, đôi môi thật cẩn thận chạm vào môi nàng: “Em chạy đi nơi nào, anh rất nhớ em......”
Nữ tử ôm cổ của anh ta không nói gì.
Một nam tử thu hạt châu đã trở nên ảm đạm lại: “Lần sau chắc phải đợi trăm năm nữa mới có thể dùng” Vừa xoay người nhìn về phía bọn họ: “Kết quả này không tồi.”
Cảnh tượng vốn thương cảm lập tức biến thành một buổi tiệc nhỏ.
Ân Trúc cũng cao hứng uống không ít rượu, ngay cả Sơ Hiểu cũng khẽ mỉm cười uống một hớp nhỏ.
--- ------ ------ ------ -------
Thấm thoát đã hơi trễ rồi, Ân Trúc cũng uống nhiều rượu quá.
“Ngươi biết không Sơ Hiểu, ta đến từ một nơi mà ngươi chưa từng đi qua...... Ngươi không thể tưởng tượng lúc ta mới tới không quen nhiều thứ đến thế nào đâu......”
“Mấy ngày hôm trước ta biết nơi này, lúc đó ta rất do dự, ta rất sợ thất vọng.”
“Sơ Hiểu, ta thật sự rất thích ngươi.”
“Ban đầu tiếp xúc với ngươi mặc dù có nguyên nhân...... Nhưng khi tiếp xúc thêm một thời gian nữa ta cảm thấy suy nghĩ của ta dường như đã sai lầm......”
“Ngươi có vòng tay kia, nhưng dường như không phải người kia...... Rốt cuộc chỗ đó có vấn đề......”
Sơ Hiểu sững ngươi, vẫn biết lai lịch của Ân Trúc sẽ không đơn giản, nhưng là......
Vòng tay...... Giơ tay lên, bên trên có một vòng tay tinh tế máu đỏ tươi, nhưng nàng đã không còn nhớ rõ nó từ đâu tới.
Lúc này một nam tử tóc dài từ bên cạnh đi qua, bình tĩnh đứng ở trước mặt Ân Trúc.
“Tiểu quỷ, lại dám uống say đến không biết gì như vậy.” Ngũ quan xinh đẹp của nam tử bởi vì lộ ra vẻ mặt vặn vẹo mà đặc biệt dữ tợn.
Một tay cố gắng kéo Ân Trúc, nam tử nguội lạnh nói: “Ta mang nàng đi.”
Đi ra cửa, dừng lại: “Ngươi cũng nên trở về đi, phu lang ngươi hình như có điểm gì kì lạ.”
--- ------ ------ ------ ------
Sơ Hiểu thở hổn hển gấp trở về, vừa vào phòng, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Đáy giường xiêu xiêu vẹo vẹo, có đặt vài chai rượu.
Mộ Niên ngồi ở trên giường, ánh mắt trong veo khác thường.
“Ngươi trở lại rồi.” Hắn nhảy xuống giường, chân trần đến gần.
Nhích tới gần, thân thể hắn mềm nhũn, Sơ Hiểu vội vàng vòng lấy hắn, hắn liền thuận thế ôm cổ của nàng.
“Nàng đã đi đâu” Lại dùng sức đẩy ra nàng, bỗng nhiên giọng nói của hắn có chút nức nở: “Nàng đi tìm nam nhân khác.”
“Nàng có người khác...... Nàng không cần ta nữa......” Hắn ôm lấy đầu, không ngừng khóc.
Sơ Hiểu bất đắc dĩ, rốt cuộc hắn đã uống bao nhiêu rượu vậy.
Chặn ngang ôm hắn lên giường, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ta chỉ có một mình chàng, cả đời sẽ không xa nhau.”
“Thật sao......” Hắn mềm mại tựa vào trong ngực của nàng.
Nàng “Ừ” một tiếng, thuận thế cỡi áo ngoài của hắn bị mình vò thành nhiều nếp nhăn xuống treo ở một bên...
Mất đi chỗ dựa ấm áp, hắn vừa khóc vừa náo: “Nàng gạt người! Nàng gạt người!”
Sơ Hiểu rót nước, ngồi ở bên cạnh hắn: “Ngoan, uống một ngụm ~”
Hắn kéo tay áo của nàng: “Nàng còn nhận đồ của người khác đưa cho nữa ~” Hắn nhỏ giọng nức nở, dùng tay áo lau chùi khóe mắt.
“Ưm.” Sơ Hiểu nhẹ nhàng vòng lấy bờ vai hắn, giống như dỗ dành tiểu hài tử: “Ta sai rồi, chúng ta trước tiên uống một ngụm nước được chứ, uống một ngụm ~”
“Hừ ~” Bỗng nhiên Mộ Niên dùng lực đẩy ra trở ngại phía trước, cái ly vô tội rơi xuống đất đập nát bấy.
Sơ Hiểu không ngờ tới bộ dáng khi hắn uống rượu lại như thế này, bị hắn đẩy thẳng tắp té nhào trên giường, đầu đập vào mép giường, chỉ cảm thấy đầu vốn hỗn loạn bây giờ lại thêm đau rát.
Hắn gục ở trên người nàng, lung tung hôn hít lấy gương mặt và cổ của nàng, nàng nhíu mày, đầu hỗn loạn căng thành một đoàn, nàng thậm chí còn muốn dứt khoát, dứt khoát......
Nước mắt thấm vào gương mặt rét lạnh của nàng, mới làm nàng thanh tỉnh chút ít.
Nhẹ nhàng đẩy đẩy gò má của hắn “Chàng uống say.”
Hắn vốn đang vùi đầu ở cổ nàng ngẩng lên, ánh mắt sáng lấp lánh, lại làm cho nàng có chút không dám nhìn thẳng.
“Nàng không thích ta sao.” Sắc mặt hắn vẫn còn đỏ ửng, ánh mắt xinh đẹp có chút ủy khuất.
“Chàng say.” Nàng cười cười, nàng gỡ những lọn tóc dính vào nhau của hai người.
“Ta không say.” Hắn nghiêng đầu: “Nàng yêu thích ta sao?”
Hắn thực sự say rồi.
“Ta yêu nàng.” Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống hôn lên trán nàng, chóp mũi, gương mặt, bên tai......
Sơ Hiểu chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, lại cảm giác thấy những nụ hôn rét lạnh rơi lung tung trên cổ.
Tay hắn thuận thế hướng về phía trước cởi vạt áo của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy giống như sung huyết não, đẩy hắn ra.
Hai người cùng thở hồng hộc, quần áo xốc xếch.
Sơ Hiểu nghiêng mặt, vuốt ve khuôn mặt nóng rực: “Ngươi say.”
Hắn cố chấp gằn từng chữ “Ta không say.” Ngón tay vạch quần áo, chậm rãi cởi ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế.
“Ta yêu nàng.” Hắn nhìn thẳng tắp vào mắt nàng: “Nàng muốn ta đi.” Lại duỗi tay cởi áo lót của nàng.
Sơ Hiểu theo bản năng né tránh, ngón tay của hắn hơi cứng đờ.
Lúc này nàng có chút hỗn loạn, cứ qua loa như vậy thật sự được chứ......
“Ta đã biết.” Hắn rũ mắt xuống, thu tay khép quần áo lại, nhẹ nhàng trượt xuống giường.
Bên tai truyền đến một tiếng than thở nho nhỏ, toàn thân bị kéo trở lại giường.
Mộ Niên chỉ nhớ rõ tiếng nói khàn khàn: “Nhớ...... Không nên hối hận......” Tiếp theo chính là một khối thân thể đè xuống, ánh nến dập tắt.
Những nụ hôn tinh tế ùn ùn kéo xuống, hắn phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ.
“...... Ta yêu......”
Không biết người nào nói với người nào.