Chương trước
Chương sau
- Thật là hai tòa hùng núi lớn, ở giữa là Hổ Khiêu Hiệp cốc?
Chu Á Phu ghìm ngựa nghỉ chân, nhìn lên vùng núi mây mù nguy nga phía trước, cảm thán từ đáy lòng.
Lúc Bạch Ngôn còn trẻ đã từng tới nơi này, lập tức nói:
- Đây mới chỉ là miệng núi, địa thế còn rộng, càng đi về phía trước vài dặm và thật sự khi tiến vào khe sâu tướng quân mới có thể chân chính lãnh hội sự hiểm yếu của Hổ Khiêu Hiệp Cốc
- Thật sao? Chẳng lẽ sự hiểm trở sánh được với Hàm Cốc ư?
Chu Á Phu nửa tin nửa ngờ, giục ngựa đi trước.
Bạch Ngôn, Hàn Câu liếc nhau, cũng đánh ngựa đuổi theo, đi theo hai người là liên quân trùng trùng điệp điệp. Sáu vạn liên quân trước sau chia làm ba bộ phận. Ba vạn quân Triệu đi đàng trước, đi giữa là hai vạn quân Hàn, mười ngàn quân Hán lại đi sau cùng. Tuy rằng đường lớn rất rộng, nhưng toàn bộ đội ngũ hành quân vẫn đang kéo dài ra hơn mười dặm.
***
Phía bên phải sườn đồi trên Hổ Khiêu Hiệp Cốc, Tàng Diễn đang nheo mắt lại nhìn một tòa cô phong phía trước.
Bỗng nhiên giữa lúc đó, một cây cổ thụ lớn vốn đang đứng thẳng đứng trên tòa cô phong nghiêng ngã xuống, lập tức tinh thần Tàng Diễn rung lên quay đầu về dốc đá nhìn Hạng Chính đang nhắm mắt dưỡng thần nói:
- Lão đệ, liên quân đến rồi!
Hạng Chính chậm rãi mở hai mắt, lười biếng mà nói:
- Tàng huynh, liên quân vừa mới tiến vào cốc, còn rất xa.
Lại qua ước chừng nửa khắc đồng hồ, trong thung lũng phía trước liền truyền đến tiếng vó ngựa cùng với tiếng bước chân loáng thoáng. Tàng Diễn từ trên sườn đồi thò đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy nhiều đội binh giáp đã xếp thành hơn mười nhóm cánh quân, nghênh ngang đi vào khe sâu, từng quân kỳ đều lấy màu lam làm đế đón gió phấp phới, hiển nhiên là quân Triệu.
- Đi đàng trước chính là quân Triệu.
Tàng Diễn giọng căm hận nói:
- Chu Á Phu giảo hoạt quá.
Tàng Diễn đang định giơ tay phải lên hạ lệnh phục binh hành động, chợt bị Hạng Chính nhẹ nhàng ấn chặt xuống.
Tàng Diễn không hiểu quay đầu lại ừ một tiếng, trong con ngươi lười biếng của Hạng Chính cũng đã lộ ra vẻ lạnh lùng, quay đầu lại chỉ bảo lính liên lạc:
- Truyền lệnh xuống. Toàn quân chuẩn bị!
- Hả?
Tàng Diễn kinh sợ ồ lên một tiếng. Hỏi:
- Lão đệ, tuy rằng Hổ Khiêu Hiệp cốc rất sâu nhưng không đủ để bao vây toàn bộ liên quân đang tiến vào, chiến thuật hợp lý nhất hẳn là buông tha đội liên quân tiên phong, đợi khi trung quân tiến hẳn vào cốc thì là lúc phát động công kích. Như vậy có thể trước sau chém liên quân thành ba khúc, khiến cho đầu đuôi khó mà để ý lẫn nhau được…
- Không, không phải hợp lý nhất, chỉ thích hợp hơn thôi.
Hạng Chính lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- So với việc tiêu diệt toàn quân, thì việc tiêu diệt quân tiên phong đối với chúng ta càng thêm thích hợp hơn.
- Vì sao?
Tàng Diễn không hiểu chút nào.
- Bởi vì tiên phong này là quân Triệu.
Hạng Chính trầm giọng nói:
- Lần này chúng ta chỉ đánh quân Triệu.
Tàng Diễn yên lặng, y vẫn không hiểu rõ dụng ý của Hạng Chính. Tuy nhiên cũng không nói thêm gì nữa.
Trong thung lũng, quân Triệu xếp thành hàng mà vào căn bản là không nghĩ tới hai bên sườn đồi có phục binh, nên vẫn nghênh ngang hành quân. Ước qua nửa canh giờ, ba vạn quân Triệu đã toàn bộ tiến nhập Hổ Khiêu Hiệp cốc.
Hạng Chính liền chậm rãi rút hoành đao ra, giương đao thản nhiên nói:
- Bắt đầu công kích.
***
Chu Á Phu, Bạch Ngôn, Hàn Câu đã cũng cưỡi ngựa đứng ở lối vào hổ khiêu hiệp cốc.
Nhìn thung lũng hình hồ lô phía trước cùng với vách đá hai bên thẳng đứng, Chu Á Phu nói:
- Đơn giản chỉ chỗ này thôi, Hổ Khiêu Hiệp cốc quả nhiên hiểm trở hơn so với Hàm cốc, tuy nhiên vị trí địa lý này vẫn còn xa mới theo kịp Hàm Cốc.
Điều này cũng đúng, Hàm Cốc chặn lối đi duy nhất thông giữa Quan Trung và Quan Đông, vị trí chiến lược này Hổ Khiêu Hiệp cốc sao có thể bằng được?
Hàn Câu chợt giơ lên roi ngựa chỉ vào thung lũng, cười nói với Bạch Ngôn:
- Bạch huynh, nếu một đội phục binh quân Sở mai phục trong cốc, sau đó lại lấy hỏa công, ba vạn đại quân tiến vào cốc này chỉ sợ toàn bộ cũng hóa thành tro tàn rồi.
Lúc này đã là giữa hè, quận Lang Tà vùng này lại vừa mới đã trải qua mấy ngày nắng nóng, cỏ cây khô héo, trong thung lũng Hổ Khiêu cỏ cây rậm rạp đích thật là rất dễ gặp hỏa công.
Bạch Ngôn nghe vậy lập tức cả kinh, hồn nói:
- Hàn huynh chớ nói giỡn.
Chu Á Phu cười cười, nói:
- Ha hả, Bạch Tướng quân không cần bận tâm, bản tướng quân vừa mới nhận được bồ câu đưa tin của Lệ Giới tướng quân, liên quân Hạng Chính, Tàng Diễn trước sau vẫn co đầu rút cổ ở huyện Lỗ, nơi này tuyệt không thể nào xuất hiện phục binh đồng minh hợp tung được.
- Ô ô ô..
Còn chưa nói xong hai bên khe sâu liền chợt vang lên tiếng kèn vang dội.
- Đây là… Ở đâu ra tiếng kèn?
Hàn Câu giật mình kinh hãi, trong lòng Bạch Ngôn cũng kinh hoàng, không thể nào, sẽ không thảm như vậy chứ, nói phục binh, thật sự đã xuất hiện phục binh?
Vẻ mặt Chu Á Phu cũng khó tin, điều này sao có thể, nơi này sao có thể có phục binh?
Sự kinh hãi nghi hoặc của ba người Chu Á Phu cũng không kéo dài lâu, trên sườn đồi hai bên khe sâu hiện ra bóng dáng dữ tợn của binh giáp quân Sở, quân Yến, lập tức từng khối gỗ khô thật lớn làm chống đỡ, ở giữa được nhét cỏ khô làm thành quả cầu bằng cây cỏ bất ngờ từ hai bên cửa cốc trên triền núi được đẩy xuống dưới.
Mấy cành hỏa tiễn đã rơi vào quả cầu cây cỏ thật lớn này, lập tức mấy chục khối quả cầu cây cỏ liền bốc cháy lên, dưới tác dụng trọng lực, từng quả cầu cây thật lớn ù ù lăn xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, hỏa thế cũng càng lúc càng lớn, khi sắp sửa ngã nhào đến đường lớn trong cốc thì đã biến thành mấy chục khối cầu lửa lớn, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Trong đó có một khối hỏa cầu lại lao thẳng đến ba người Chu Á Phu. Bạch Ngôn, Hàn Câu khẩn trương đánh ngựa né tránh, Chu Á Phu lại thẳng tắp nhìn hỏa cầu gào thét lao xuống, bất ngờ không kịp phản ứng.
- Tướng quân cẩn thận!
Một gã tiểu giáo quân Hán ra sức xoay cương ngựa, lại giơ tay quất vào đùi ngựa Chu Á Phu. vật cưỡi Chu Á Phu bị đau, lập tức đau đớn mà hí lên xông ra cửa cốc. Tiểu giáo quân Hán cũng đang định giục ngựa xông ra cửa cốc theo nhưng cũng đã chậm, chỉ nghe ầm một tiếng, khối hỏa cầu kia cũng đã đụng vào đáy cốc, lại ầm ầm nổ mở ra.
Đốm lửa lập tức bắn ra bốn phía đầy trời nhét đầy toàn bộ cửa cốc, bao gồm cả tiểu giáo quân Hán kia. mười mấy quân Hán gần đó lập tức bị lửa lớn hừng hực hoàn toàn cắn nuốt, tiếp theo chốc lát, càng nhiều hỏa cầu ù ù rơi xuống đều vỡ ra ở trên đường lớn cửa cốc. Lập tức hỏa thế ngập trời.
Chu Á Phu bị vật cưỡi mang theo lao ra mấy chục bước mới bừng tỉnh ghìm chặt ngựa cương, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy toàn bộ cửa cốc hổ khiêu hiệp cốc đã hoàn toàn bị quân Sở, Yến quân đẩy xuống trên trăm bóng cây cỏ chặn hoàn toàn ở bên trong lửa lớn ngập trời mơ hồ còn có thể nhìn đến một đám bóng dáng đang nhanh kêu rên, đó là quân Hán đang giãy chết.
Hàn Câu lòng còn sợ hãi. Vừa rồi thật sự là nguy hiểm. Suýt nữa đã chết tại ngọn núi hoang dã rồi.
Bạch Ngôn cũng lòng còn sợ hãi, lập tức lại ngửa mặt lên trời kêu rên lên, quân đội của gã, ba vạn quân Triệu sợ là xong rồi!
Sắc mặt Chu Á Phu xanh mét, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, đột nhiên hắn hiểu, cái gì cũng hiểu, lập tức hét to một tiếng hộc ra ngụm máu tươi ngã nhào từ trên ngựa xuống.
***
Lạc Dương, Sở Vương cung.
Tin tức đại thắng Hổ khiêu đã do Ô Mộc Nhai dùng bồ câu đưa tin truyền quay lại Lạc Dương.
Hạng Trang gọi Tất Thư và Bách Lý Hiền đến, hưng phấn nói với hai người:
- Học Kiếm, Tử Lương, hiện tại quả nhân đã biết vì sao lúc trước các ngươi cực lực đề cử Thái Tử lãnh binh phạt Tề rồi.
Dứt lời, Hạng Trang cảm thán nói:
- Quả nhân phải thừa nhận, quả nhân đã có cái nhìn sai lầm đối với Thái Tử, thật sự là nhìn lầm rồi.
Tất Thư cười cười, nói:
- Đại vương, cái này gọi là lo lắng cho con yêu. Cho nên không thấy rõ bằng bọn thần.
Hạng Trang vuốt cằm. Lại nói:
- Thái Tử có thể có năng lực như vậy, quả nhân cũng ó thể yên tâm giao nước Sở cho hắn.
Giữa lúc ba người quân thần đang nói chuyện, chợt Thế tử Hạng Trị đi nhanh xông vào, trước thì vào chào Hạng Trang, sau đó tức giận nói:
- Phụ vương, ngươi bất công với nhi thần.
Tất Thư, Bách Lý Hiền ngượng ngùng không biết nên hay không nên đứng dậy lảng tránh.
Hạng Trang lại như không có gì, cười hỏi Hạng Trị:
- Trị nhi, phụ vương đối xử bất công với con như nào?
Hạng Trị hét nói:
- Phụ vương phái đại ca lãnh binh phạt Tề, hiện tại đại ca ở đất Tề chiến thắng liên tục, không chỉ đánh bại liên quân Hán Triệu Hàn, ngay cả quận Giao Đông cũng đã đoạt được, chẳng phải là công quá lớn sao? Nhưng phụ vương lại không cho con lãnh binh, thậm chí ngay cả một Giáo Úy nho nhỏ cũng không cho con làm, chẳng lẽ không phải bất công?
Trước khi Hạng Chính lãnh binh phạt Tề, thật đúng là Hạng Trị đề xuất yêu cầu đó, yêu cầu làm một Giáo Úy lĩnh doanh binh theo quân xuất chinh, tuy nhiên lại bị Hạng Trang cự tuyệt. Hạng Trang cũng lo lắng Hạng Trị bướng bỉnh không chịu thuần phục, không chịu phục tùng quân lệnh Hạng Chính. Đừng nhìn hai người là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nhưng Hạng Trị luôn luôn không phục người đại ca Hạng Chính này.
Lập tức Hạng Trang lạnh mặt xuống, trầm giọng nói:
- Con cũng muốn lãnh binh xuất chinh?
- Đúng.
Hạng Trị nói không cần nghĩ ngợi:
- Con cũng muốn lãnh binh xuất chinh.
Hạng Trang nói:
- Sở dĩ Đại ca ngươi có tư cách lãnh binh xuất chinh, là bởi vì hắn là Thái Tử, vì suy tính tương lai Sở quốc, vi phụ nhất định phải toàn lực bồi dưỡng hắn, bởi vì Đại Sở vừa thống nhất thiên hạ, đã từng gặp phải sự uy hiếp Hung Nô, Nguyệt Thị cùng với Đông Hồ và Man tộc. Vua của một nước nếu không thông quân sự, quả thật là họa của Đại Sở. Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
Dừng một chút, Hạng Trang lại hỏi:
- Con cũng muốn xuất chinh, chẳng lẽ lại con cũng muốn làm Thái Tử?
- Dạ..
Hạng Trị nghẹn lời, lập tức lại gân cổ phản bác:
- Để ai làm Thái Tử là chuyện của phụ vương. Phụ vương phái đại ca làm Thái Tử thì đại ca là Thái Tử, con sao có ý nghĩ đó chứ? Con chỉ muốn lãnh binh, nếu phụ vương cảm thấy con thân là thế tử lãnh binh không ổn, con bằng lòng từ bỏ thân phận thế tử, chỉ làm một tướng quân Sở quốc bình thường.
Sắc mặt Hạng Trang trong khoảnh khắc chìm xuống lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạng Trị. Hạng Trị lại không sợ, nhìn thẳng lại. sắc mặt Hạng Trang càng ngày càng âm trầm, ngay lúc Tất Thư, Bách Lý Hiền lo lắng hắn sẽ tức giận thì sắc mặt Hạng Trang lại đột nhiên sáng sủa lên, rồi phá lên cười.
Từ trong ánh mắt trong suốt của Hạng Trị, Hạng Trang thấy được sự si mê và gần như điền cuồng chấp nhất của y đối với quân sự.
Đứa con trai này tuy rằng tính tình nóng vội nhưng không mất đi sự quang minh lỗi lạc của một hảo hán, tương lai sau khi Hạng Chính kế vị, Hạng Trị sẽ trở thành một người trợ giúp tốt nhất cho Hạng Chính. Có câu là huynh đệ đồng tâm, lợi đồng tâm này Hạng Chính cũng đích xác cần một huynh đệ có thể đấu tranh anh dũng đứng ra trợ giúp hắn, thay hắn đông phạt tây lấy, nam chinh bắc chiến.
- Con trai ngoan, phụ vương đồng ý với con.
Hạng Trang tiến lên nhẹ vỗ vai Hạng Trị, ôn hòa nói:
- Vậy thì con hãy chào từ biệt hai vị mẫu hậu của con đi, sau đó lập tức đi tới thành đô, từ lúc này con chính thức là Giáo Úy quận Thục rồi! sau khi tới quận Thục rồi, con nhất định phải hiệp trợ Bàng Tranh chỉnh đốn Phiên binh Khương Để ở Tây Thùy, chuẩn bị cần dùng gấp.
- Vâng.
Hạng Trị nghe vậy mừng rỡ, kích động xoay người thẳng bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.