Chương trước
Chương sau
Lã Trĩ trước sau vẫn dùng khóe mắt đánh giá Lưu Bang, thấy Lưu Bang cười lạnh, khóe miệng của Lã Trĩ cũng đột nhiên cười lạnh. Ngươi muốn bảo vệ tiện nhân và nghiệt chủng kia, lão nương càng không thể không giết bọn chúng. Hôm nay nếu không giết được tiện nhân và nghiệt chủng kia, lão nương sẽ chết không nhắm mắt. Lập tức Lã Trĩ ra hiệu với Lã Tu.
Lã Tu thở dài, lập tức quỳ gối, nói với Lưu Bang:
- Đại vương, hôm nay là sinh nhật Như ý, thần thiếp đặc biệt chuẩn bị hai trò vui hiếm lạ khác, hy vọng Thích phu nhân và Như ý thích.
- Ồ? Trò vui hiếm lạ?
Lưu Bang vui vẻ nói:
- Mau trình lên xem.
Lã Tu khẽ vỗ tay ra ngoài điện, liền có hai gã người hầu bưng vào hai chiếc bàn gỗ đi vào đại điện. Sau đó đi tới trước chiếu của Thích phu nhân và Lưu Như ý. Lã Trạch nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu lại khẽ hỏi Lã Tu:
- Tiểu muội, sao muội đột nhiên lại muốn tặng thọ lễ này cho Thích phu nhân và Như ý công tử?
Lã Tu liền cúi đầu, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt của Lã Trạch.
Bên kia Lưu Bang lại xoa tay hứng trí bừng bừng nói với Lã Tu:
- A Tu nói là vật hiếm lạ, vậy nhất định là vật hiếm lạ rồi. Mau trình lên cho quả nhân xem nào.
Đối với Lã Tu, Lưu Bang có thể nói là không chút đề phòng. Bởi vì, thứ nhất Lã Tu vốn là một người thật thà chất phác, thứ hai Lã Tu lại là thê tử của Phàn Khoái, Lưu Bang chưa từng nghĩ Lã Tu sẽ hại mình.
Hai gã người hầu bưng chiếc bàn xoay người đi về phía Lưu Bang.
Lã Trĩ căng thẳng liên tục nháy mắt với Lã Tu. Lã Tu lúc này lại cúi đầu xuống căn bản không dám nhìn ánh mắt của Lã Trĩ.
Ngược lại Lã Trạch vẫn quan sát Lã Trĩ, Lã Tu phát hiện vẻ mặt khác lạ của Lã Trĩ, lập tức giật mình, vội vàng đứng lên quát hai gã người hầu:
- Đứng lại!
Hai gã người hầu nghe vậy nhưng lại không dừng lại, bước chân còn nhanh hơn.
Sự chuyển biến quá nhanh, trên đại điện hầu hết mọi người không có ai phản ứng.
Sắc mặt Lã Trĩ bỗng chốc trở nên trắng bệch, nàng trong giây lát chấn kinh phát hiện, rất có khả năng mình đã bị người ta lợi dụng, người mà hai thích khách này thật sự muốn ám sát chính là Lưu Bang mà không phải là tiện nhân kia và cả tên nghiệt chủng kia nữa.
Lã Tu đứng sau Lã Trĩ cũng đồng thời hoảng loạn khẽ gọi:
- Đại ca, trong chiếc bàn chính là liên nỏ!
Cái gì?Liên nỏ? Lã Trạch lập tức chấn động mãnh liệt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay phải của Hạ Hầu Anh vừa đặt vào chuôi kiếm đen thì hai gã người hầu đã vén tấm vải che chiếc bàn lên, trên bàn quả nhiên là đặt hai nhanh liên nỏ đen tuyền.
Ngay sau đó, hai gã người hầu thoáng chốc đã cầm nỏ trên tay. Lã Trạch không kịp nghĩ nhiều theo bản năng xông lên phía trước dang tay ra chắn phía trước Lưu Bang. Chỉ nghe "phập" một tiếng trầm đục, bốn nhánh tên nhọn dài sắc bén bắn về phía Lã Trạch đang che chở phía trước Lưu Bang.
Chỉ nghe mấy tiếng vun vút vang lên, bốn nhánh tên độc đã toàn bộ ghim vào trước ngực Lã Trạch.
Hạ Hầu Anh lúc này mới rút trường kiếm ra vừa bảo vệ Lưu Bang ở phía sau vừa hô to:
- Có thích khách, bảo vệ Đại vương, bảo vệ Đại vương
Tiếng hét to này của Hạ Hầu Anh lập tức kinh động đến cấm vệ quân ở bên ngoài đại điện. Chỉ trong chốc lát, hàng trăm tướng sĩ cấm quân đã cấm kiếm sắc như thủy triều tiến vào. Trên đại điện lập tức rối loạn. Hai gã thích khách kia liên tục cài nỏ bắn ra hai nhánh tám mũi tên cơ thể của Lã Trạch đang dùng thân thể chắn lấy.
- Phụ thân!
- Huynh trưởng!
Lã Đài, Lã Thích Chi ngồi ngay dưới Lã Trạch kêu to một tiếng nhún người nhảy lên đánh về phía hai thích khách kia. Nhất là Lã Đài tốc độ cực nhanh, hai bước là đã đến được trước mặt một gã thích khách. Thích khách kia đành phải buông liên nỏ, từ trong cổ tay bắn ra một đôi đoản đao đâm tới Lã Đài. Còn thích khách kia lại nhân cơ hội lách qua Lã Trạch lại một lần nữa đánh về phía Lưu Bang.
Hạ Hầu Anh khẩn trương, vừa che chắn trước mặt Lưu Bang, vừa quay đầu rống to:
- Lưu Tị? Lưu Tị!
Hạ Hầu Anh bảo vệ trước mặt Lưu Bang, tuyệt đối không thể tránh né, cho nên đành phải hướng về phía góc điện cầu cứu Lưu Tị.
Lưu Tị đã phát hiện trên đại điện có điều bất thường, muốn đến cứu viện nhưng lại bị kiếm khách kia cuốn lấy rất chặt chẽ. Đấu được hai hiệp, Lưu Tị rốt cuộc giận giữ liều mạng rốt cuộc đã chém đối thủ thành hai đoạn, xoay người lại thì thấy Lưu Bang đã ngã xuống đất, Hạ Hầu Anh tuy rằng liều mạng múa may bảo kiếm nhưng trên người đã bị trúng vài mũi tên.
Liên nỏ trong tay thích khách kia như vô cùng vô tận, trước sau liên tục phóng ra, cấm vệ quân cuồn cuộn ở bên ngoài tiến vào đại điện lại cách xa chừng mấy chục bước, trong lúc cấp thiết căn bản không kịp tới cứu Lưu Bang. Lưu Tị nôn nóng lập tức chạy tới, bảo kiếm trong tay đột nhiên phi ra ngoài.
Trong tiếng xé gió chói tai, bảo kiếm mạnh mẽ bay ra ngoài chục bước chuẩn xác đâm vào đúng cổ của thích khách kia.
Thích khách kia quả đúng là ngoan cường, cổ bị đâm thủng mà còn chưa chết, vẫn bắn hai mũi tên độc về phía Lưu Bang, đáng tiếc lại bị Hạ Hầu Anh dùng thân thể chắn lấy. Lúc này độc tính trên người Hạ Hầu Anh đã bộc phát, thâm chí ngay cả kiếm cũng đều không cầm được nữa, chỉ theo bản năng để sử dụng, lấy thân thể của mình che trước mặt Lưu Bang.
Việc nói xảy ra thì chậm nhưng thực tế chỉ là trong giây lát, đợi đến lúc Lưu Bang định thần lại thì Lưu Tị đã sớm bảo vệ trước người ông ta, cấm quân cuồn cuộn cũng đã bảo vệ ông ta ba lớp bên ngoài. Mà lúc này dù có mười tám thích khách cũng tuyệt đối không thể đến gần ông ta, nên ông ta không khỏi ổn định lại tinh thần.
Tình hình trong đại điện cũng rất nhanh được khống chế, đám chư hầu ở bên ngoài đều bị cấm vệ quân vây lấy, còn có mấy nữ quan, người hầu hoảng hốt bỏ chạy, kết quả là bị cấm quân không chút phân trần bắn tên tới, khiến cho trên thân thể những nữ quan, người hầu có ý đồ bị bắn thành con nhím.
- Thái y, mau truyền thái y!
Trong đám người vang lên giọng nói vô cùng lo lắng, là Lưu Bang phát hiện Hạ Hầu Anh và Lã Trạch ngã xuống đất đều đã co giật, vừa rồi nếu không phải Lã Trạch, Hạ Hầu Anh người trước ngã xuống người sau tiến lên xả thân cứu giúp, vậy thì người ngã trên đại điện co giật chính là ông ta. Giờ khắc này, Lưu Bang cảm thấy vô cùng cảm động. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- A Trạch!
Lưu Bang đẩy đám cấm vệ quân ra, ngồi xổm đến bên cạnh Lã Trạch.
- Đại vương.
Tứ chi Lã Trạch đều bắt đầu co giật, khóe miệng cũng bắt đầu thổ thuyết, ánh mắt cũng đã giãn ra. Tuy nhiên tư duy vẫn còn chút tỉnh táo, cười sầu thảm hướng về Lưu Bang, yếu ớt nói:
- Còn nhớ lúc trước, khi khởi binh tại huyện Khởi, thần và Thích Chi ngay trước mặt cha đã thề độc ra sao không?
Trái tim Lưu Bang nảy lên, cảnh xưa lập tức hiện lên trước mắt.
Lã Trĩ hơn ba mươi năm trước là một mỹ nhân như hoa. Lã Công lúc đó vừa di chuyển đến huyện Bái không những đem con gái như hoa gã cho ông ta nhà chỉ có bốn bức tường, sau đó lại còn xuất tất cả tài sản ra mua ngựa tuyển quân cho ông ta, còn yêu cầu huynh đệ Lã Trạch, Lã Thích Chi ở ngay trước mặt mình hạ thề độc, vĩnh viễn nguyện trung thành với Lưu Bang, tuyệt đối không phản bội.
- Đại vương, thần làm được rồi!
Lã Trạch khẽ mỉm cười, thở dốc nói:
- Tuy nhiên, thần còn có một chuyện muốn nhờ, vì họ Lã ta, càng vì nước Đại Hán, Đại Vương bất luận thế nào cũng phải đồng ý.
Lưu Bảng lộ vẻ bi thương, Lã Trạch đối nhân xử thế như vậy, còn gì bắt bẻ được chứ?
Lập tức Lưu Bang cũng động lòng, nắm lấy bàn tay đầy máu của Lã Trạch, nói:
- A Trạch, ngươi nói đi, quả nhân nghe đây.
Lã Trạch lật lại cầm tay Lưu Bang, khó khăn nói:
- Đại vương, công tử Như ý trời sinh tính cuồng ngạo không kiềm chế được, không phải là minh quân, nếu kế vị, vận mệnh Đại Hán ta sẽ khủng hoảng không giữ được lâu. Công tử Hằng trời sinh tính kiên nghị, khiêm tốn nhân hậu, có thể đảm nhận sự nghiệp thống nhất đất nước. Mong rằng bệ hạ có thể dứt bỏ được sự yêu ghét, vì vận mệnh nước Đại Hán, mà sắc lập công tử Hằng làm Thái Tử.
Lưu Bang nghe vậy lập tức mặt biến sắc. ông ta tuyệt đối không đoán được Lã Trạch lại nói những điều này.
Tuy nhiên, dụng ý của Lã Trạch Lưu Bang cũng có thể đoán được. Bởi vì liên quan tới Lã Trĩ, họ Lã cùng với họ Thích như nước với lửa, một khi Lưu Bang ông ta chết đi, Thích phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ Lã, nước Đại Hán khó tránh khỏi nội loạn, cho nên Lã Trạch mới có thể nói, lập công tử Hằng lên làm Thái Tử, vừa vì họ Lã, lại vì Đại Hán.
Lưu Bang có lòng cự tuyết, nhưng vừa nghĩ tới Lã Trạch xả thân cứu mình, tình nghĩa này sao có thể mở miệng không đáp ứng.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Hà, Chu Bột, Bạch Mặc cùng chen tới bên cạnh Lưu Bang, cùng kêu lên:
- Đại vương, thần thấy Lã công nói có lý. Vì nước Đại Hán, nên lập công tử Hằng làm Thái Tử.
Thấy Lưu Bang còn đang do dự, Lã Trạch giãy dụa nói:
- Đại vương, ngài muốn thần chết không nhắm mắt sao?
Lưu Bang thở dài. Lưu Hằng cũng là con trai mình, hơn nữa Lã Trạch cũng đã sắp chết rồi, không bằng trước hết lập Lưu Hằng lên làm Thái Tử rồi bàn sau. Về sau này thì sau này hãy bàn sau. Lập tức cao giọng nói:
- Được, quả nhân hôm nay trước mặt mọi người trịnh trọng hứa sắc lập Lưu Hằng làm Thái Tử, đợi buổi triều sớm ngày mai, sẽ chính thức nhận lễ.
Lã Trạch lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, quay đầu lại gọi:
- Đài nhi, Đài nhi...
- Phụ thân, con đây.
Lã Đài nhào đến trước mặt Lã Trạch, cầm lấy bàn tay đầy máu của Lã Trạch đang vươn ra.
Lã Trạch yếu ớt nắm tay Lã Đài, nói khẽ:
- Đài nhi, hiện giờ ngay trước mặt cha con phải thề độc, họ Lã ta qua nhiều thế hệ đều nguyện trung thành với Đại Hán, mặc kệ tương lai thế nào, họ Lã ta vĩnh viễn không phải bội Hán!
- Phụ thân!
Lã Đài lộ vẻ đau đớn, nhưng vẫn giơ tay lên, khóc nói:
- Con kính cẩn thề, đời đời họ Lã ta nguyện trung thành với Đại Hán, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cho dù là đao chém thân, họ Lã ta cũng tuyệt đối vĩnh viễn không phải bội Hán. Nếu làm trái lời thề này, Lã Đài ta chết không được yên, không được táng cùng phần mộ tổ tiên, để họ Lã tuyệt tử tuyệt tôn!
Lưu Bang mặt biến sắc, Lã Đài này thề cũng quá độc đi.
Bạch Mặc thầm thở dài, nghĩ thầm Lã Trạch cũng được coi là một anh hùng, không những có con mắt tinh tường, còn có trí tuệ hơn người. Nếu không phải bởi vì hắn là huynh trưởng của Lã Trĩ, là anh vợ của Đại Vương, chỉ sợ sớm đã tách ra tự phong vương rồi, và cũng trở thành Đại vương không hề thua kém Hán vương, Tề vương hay là cả Sở vương...
Lã Đài thề độc xong, Lã Trạch rốt cuộc mới trút hơi thở cuối cùng.
Lưu Bang khẽ vuốt hai mắt Lã Trạch lại đau lòng ngẩng lên, trên đại điện đã sớm không còn bóng dáng của Lã Trĩ, chỉ có Lã Tu đang quỳ rạp xuống bên cạnh Lã Trạch, khóc như mưa, vừa khóc vừa nói:
- Đại ca, đều là tiểu muội hại huynh, đều là tiểu muội hại huynh..ô..ô..ô
Lưu Bang chán ghét phẩy tay, nói:
- Bắt nàng lại.
Lưu Bang biết Lã Tu bị Lã Trĩ mê hoặc, nhiều nhất cũng chỉ đồng lõa, nhưng xảy ra chuyện lớn như thế, bất kể thế nào Lã Tu cũng không thoát được sự liên can. Tuy nàng là quả phụ của Phàn Khoái, nhưng cũng không thể miễn tội được.
Lưu Tị vung tay lên, sớm có cấm vệ quân như hổ lang vồ đến, bắt lấy Lã Tu.
Lã Tu bị bắt, Lã Đài cũng không hề có phản ứng. Lã Thích Chi cùng huynh đệ Lã Sản vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ biến cố vừa rồi. Chỉ có con trai độc nhất của Phàn Khoái là Phàn Kháng gào to lên, muốn xông đến cứu mẫu thân của mình, nhưng lại bị hai Giáo úy cấm quân giữ chặt lấy.
Cơn giận của Lưu Bang vẫn chưa tiêu tan hết. Lã Trạch đương nhiên là trung thành và tận tâm, Lã Đài hơn phân nửa cũng sẽ không có dị tâm gì, nhưng Lã Trĩ thực là đáng giận, nếu không phải nàng có y mưu hại Thích Cơ và Như ý, sao có thể gặp phải chuyện ngày hôm nay? Lưu Bang đang muốn dẫn người đi Trường Nhạc cung bắt giữ Lã Trĩ lại, chợt có một tên thần sắc hoảng hốt chạy tới đại điện, kêu to:
- Không hay rồi, cung Trường Nhạc cháy rồi...
Cung Trường Nhạc cháy? Lưu Bang nghe vậy rùng mình, nữ nhân Lã Trĩ này thật quá độc ác, biết mình khó tránh được một kiếp, không ngờ tự châm lửa thiêu mình.
Lã Đài vẻ mặt đau khổ. Hôm nay đối với họ Lã mà nói, thật đúng là đại họa trước nay chưa từng có, không có phụ thân làm trụ cột, hiện tại cô cũng đã chết, sau này toàn bộ họ Lã chỉ có thể dựa vào hắn. Hơn nữa, Lã Đài cũng không biết sau vụ án này, Đại vương sẽ đối xử đối với toàn bộ họ Lã như thế nào.
***
Hai ngày sau, tin tức vụ ám sát tại Vị Ương cung mới truyền đến Tỷ Lăng.
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Hạng Trang thở dài nói:
- Quả nhân hy sinh một thống lĩnh, hai tử sĩ tinh nhuệ cuối cùng vẫn không giết được Lưu Bang. Lão già Lưu Bang quả nhiên là mệnh lớn.
Vũ Thiệp nói:
- Tuy nhiên có thể giết được Lã Trạch và Hạ Hầu Anh, cũng coi như không tệ.
Hạng Đà nói:
- Chỉ tiếc là không phái được nhiều tử sĩ tiến cung, nếu không lão già Lưu Bang chết chắc rồi!
Hạng Tha nói:
- Lã Trạch thật đúng là trung thành và tận tâm với Lưu Bang. Cái chết này của hắn không ngờ hóa giải sự phân tranh giữa họ Lã và họ Lưu, thật sự là đáng tiếc.
- Cũng không đến mức đó.
Hạng Trang khoát tay nói:
- Quả nhân chỉ cần một tờ giấy phong vương là chém đứt một cánh tay đắc lực của Lưu Bang, còn giết đi một viên Đại tướng của hắn. Lưu Bang muốn tìm một người có năng lực giống như Lã Trạch có thể làm Quận Thủ Tam Xuyên để hắn yên tâm, thật là không dễ dàng.
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông nói:
- Huống chi, vụ án sát tại Vị Ương cung này rất có ảnh hưởng đến sau này. Hiện tại Lã Trạch đã chết, Lã Đài tuổi còn trẻ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Lưu Bang chắc chắn sẽ mượn cơ hội để phân hóa thế lực họ Lã, nói cách khác, Lưu Bang còn đang bận bịu nên trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ là không quan tâm đến cục diện rối loạn tại Quan Đông
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.