Lưu Bang đã về tới Hàm Dương, hai trăm nghìn đại quân tập kết tại Nam Dương cũng đã tản đi, Lưu Bang tuy rằng không cam lòng nhả đất Lương, buông tha Kinh Tương như vậy nhưng đại quân Hàn Tín cũng đã vào thành Định Đào rồi, còn như nếu muốn cướp đất Lương trong tay Hàn Tín chẳng khác nào cướp thịt từ trong miệng hổ. Về phần Kinh Tương, mùa mưa vẫn chưa qua, hiện tại cũng chưa phải thời điểm dụng binh.
Cửa Nguyên Quận Thủ Lô Oản, Bắc Địa Quận Thủ Ly Thương cũng đã trở về Hàm Dương, trong lòng càng thêm nguyền rủa Hạng Trang, hai người bọn họ thật ra có rã tâm xưng vương, nhưng vì sao bọn chúng có năng lực xưng vương? Trong tay không có quân cũng chẳng có tướng, ngày sau Lưu Bang có thể cho bọn chúng chết không có chỗ chôn, ý định này không phải hại người sao?
Lúc này Lô Oản, Ly Thương lo sợ nơm nớp quỳ gối trước mặt Lưu Bang, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lô Oản tuy là tâm phúc thân tín trung thành của Lưu Bang, nhưng tình hình mấy năm nay có chút thay đổi, Lưu Bang cũng đã già rồi, bệnh đa nghi cũng dần tăng lên, hơn nữa với việc phong vương, mấy năm nay vô cùng mẫn cảm, cũng không có ít đại thần đề xuất muốn phân phong kết quả đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Lưu Bang giết chết.
Lô Oản, Lưu Thương rất lo lắng, bọn chúng làm y nguyên theo những người này, mặc dù Hạng Trang ban hành lệnh phong vương, danh bất chính ngôn không thuận, nhưng ai biết trong lòng Hán Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-han-tranh-ba/1409196/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.