Úy Liễu gật gật đầu, lại nói:
- Thượng Tướng Quân, thật ra có một câu mà lão hủ đã muốn nói với người từ lâu rồi, chỉ là mãi không có cơ hội thích hợp, tuy nhiên hôm nay, lão đây lại không thể không nói.
Hạng Trang im lặng, hắn mơ hồ đã đoán được Úy Liễu muốn nói điều gì.
Quả nhiên là vậy, Úy Liễu thẳng thắn nói:
- Thượng Tướng Quân, đem ngọc tỷ Tần Vương tặng cho Hàn Tín đi.
Bách Lý Hiền nghe vậy lập tức sắc mặt hơi biến đổi, đem ngọc tỷ Tần Vương tặng cho Hàn Tín?! Bách Lý Hiền theo bản năng mình muốn phản đối, nhưng lời đến cửa miệng lại bị ông ta miễn cưỡng nuốt trở vào bụng.
Nghĩ kỹ lại, lời của Úy Liễu dường như không phải là không có lý.
Hạng Trang vẫn im lặng, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút luyến tiếc.
Úy Liễu thở dài một tiếng, nhẫn nại khuyên nhủ rằng:
- Thượng Tướng Quân, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (người bình thường vô tội, kẻ có ngọc mới có tội)!
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, Úy Liễu đã nói trắng ra rồi, trước khi có đủ thật lực, giữ lấy ngọc tỷ Tần Vương chỉ mang lại tai họa cho Hạng Trang thôi.
Hạng Trang lặng lẽ gật đầu, lời nói của Úy Liễu không thể ngi ngờ gì rất là có lý.
Trong lịch sử, danh tướng thời tam quốc là Tôn Kiên chẳng phải vì cất giữ ngọc tỷ cho riêng mình, kết quả gặp phải phục kích của Lưu Biểu, binh bại thân vong? Viên Thuật chẳng phải vì có được ngọc tỷ, mới nảy sinh ý nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-han-tranh-ba/1409030/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.