Chương trước
Chương sau
Trên đường đi Thái Sơn Bắc Lộc, hơn năm mươi người Hồ áp theo hơn năm mươi con ngựa tốt tiến về con đường quanh co phía trước.
Đây là lái buôn ngựa Bắc điêu Hồ thương trước đây, đầu lĩnh là một tên người Hồ thân hình nhỏ gày, tên là Chiêu Thiệp, có điều để thuận tiện làm ăn với người Trung Nguyên, gã tự đổi cho mình một cái tên giống của người Hán, tên là Tề Mãi.
Tới Trung Nguyên Đông Hồ buôn ngựa lợi nhuận đã không cao, nguy hiểm lại càng lớn, nhưng Tề Mãi vẫn không hề vì điều đó mà thấy sợ hãi.
Bởi Tề Mãilà em trai ruột của Bắc điêu Vương Chiêu Thiệp, mà bộ lạc Bắc Điêu lại là bộ lạc có thể lực tương đối lớn ở Đông Hồ, ước chùng cũng có mấy chục nghìn cung thủ, vì thế,Yến Vương Tàng Đồ cũng nể Tề Mãi vài phần, nếu không vì điều này, hơn năm trăm con ngựa tốt của Tề Mãi sớm đã bị Yến quốc Tàng Diễn(con trưởng của Tàng Đồ) giữ lại chặt chém rồi.
Tề Mãi đương nhiên không biết, hơn năm trăm con ngựa tốt của gã đang bị người khác theo dõi, điều này, gã đem theo năm mươi dũng sĩ trong bộ tộc đi cùng tiến về phía trước không nhanh cũng không chậm, phía trước chưa đầy tám mươi dặm đã là đại ấp Lâm Truy của đất Tề, Tề Mãi quả thực không hề nghĩ tới, đội ngựa của gã sẽ bị tập kích nơi đây.
Không hề có bất cứ dấu hiệu gì, một thanh Lang Nha tiễn đột nhiên từ phía trước bên trái từ trong rừng xé gió lao ra.
Các chiến sĩ Bắc Điêu cưỡi ngựa đi đầu tiên cũng không hề phòng bị, trong nháy mắt đã bị tên bắn xuyên qua cổ họng, xoay người rơi xuống ngựa ngay lập tức.
Ngay sau đó, vũ tiến bay như châu chấu từ hai sườn của bụi cỏ trong rừng rậm phi ra, năm mươi dũng sĩ Bắc Điêu cưỡi ngựa ở phía trước và phía sau cùng đều kêu thảm ngã xuống, Tề Mãi phản ứng cũng khá nhanh, lại thêm thân hình nhỏ bé, trong chốc lát đã nằm ẹp trên lưng ngựa, lúc này khó khăn lắm mới thoát được làn mưa tiễn.
Lúc này, đám ngựa ở phía giữa cũng bị làm cho sợ hãi, bắt đầu chạy loạn ra tứ phía.
Tề Mãi đang cưỡi ngựa chạy như điên, đang chuẩn bị chạy trốn, bỗng đâu từ hai bên sườn rừng rậm lại lòi ra hàng trăm tên Trung Nguyên, hơn nữa toàn thân đều khoác áo giáp, tay cầm đại thuẫn, đám ngựa chạy loạn rất nhanh đã được vây quay tròn gom lại, mười mấy dũng sĩ Bắc Điêu bị trúng tên lần lượt đều nằm rạt trên mặt đất.
Mắt thấy hai tên võ tốt mặc trọng giáp đang cầm trường đao lạnh lùng tiến thẳng về phía mình, Tề Mãi lập tức tim đập chân run, trong tình thế gấp gáp liền cao giọng hét:
- Đừng, đừng, đừng, đừng giết ta, ta là em trai cùng một mẫu thân sinh ra với Bắc Vương Chiêu Thiệp, chỉ cần các ngươi cho ta một con đường sông, ta tình nguyện cống thêm năm trăm con ngựa tốt nữa, không, một nghìn con ngựa tốt!
Kinh Thiên cầm hoành đao, đang định cho tên người Hồ đang ngồi trên lưng ngựa kia một đao trảm thủ, bất thình lình lại nghe thấy tên này nói tiếng Trung Nguyên, tuy có ảnh hưởng khẩu âm đặc sệt của nước Yến, nhưng dẫu sao vẫn có thể hiểu được, lại nghe nói tới gã sẽ cống thêm một nghìn con ngựa tốt, Kinh Thiên liền không dám tự tiện, lập tức quát:
- Trói lại, đem về giao cho Tướng quân.
- Vâng
Hai tên võ tốt xông vào trận địa liền nghe lời, tiến về phía trước không cần nghe phân trần liền lôi gã trên ngựa xuống trói lại.
Một lát sau, năm trăm con ngựa tốt toàn bộ đều được lùa vào trong rừng rậm, thi thể của hơn năm mươi dũng sĩ Bắc Điêu cũng được đem vào trong rừng giấu xác đi, một âm thanh báo hiệu, các tử sĩ hai sườn tuần tra hưỡng Nam Bắc ở Tiên Đăng cũng đều lần lượt lui vào trong rừng rậm, cùng lúc bị lôi vào trong rừng rậm còn có thi thể của mười mấy người lữ hành.
Hai canh giờ sau, hai trăm võ tốt được phái đi vào trận địa và ba trăm cung tiễn thủ Nộ Phong cũng đã quay trở lại.
Kinh Thiên đem Tề Mãi bị trói như một chiếc bánh trưng vứt trước mặt Hạng Trang, chắp tay thi lễ nói:
- Thượng tướng quân, ngựa đã nằm trong tay ta rồi, còn giữ lại tên này, còn lại đều giết hết cả rồi!
- Cướp còn giữ lại người sống làm gì?
Hạng Trang lạnh lùng nói
- Mang gã đi, chém.
- Đừng, đừng, đừng, Thượng tướng quân xin tha mạng
Tề Mãi nghe thấy thế rất sợ hãi nói:
- Tiểu nhân tên Tề Mãi, chính là em cùng một mẹ của Đông Hồ Bắc Điêu Vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ, thượng tướng quân nếu có thể tha cho tiểu nhân, tiểu nhân tình nguyện cống nạp một nghìn ngựa tốt, không, hai nghìn con ngựa tốt!
Vì bảo toản tính mạng, Tề Mãi đúng là không tiếc gì, đã tăng đến thành hai nghìn con ngựa tốt.
- Ồ?
Hạng Trang nghe được cũng thấy động lòng nói
- Ngươi là em trai của Đông Hồ Bắc Điêu Vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ?
Hạng Trang kiếp trước đã nghe qua trên diễn đàn Bách Gia, biết được có một nhóm kỵ binh trong bộ lạc Bắc Điêu đã theo Yến Vương Tàng Đồ tham gia trận chiến Cai Hạ.
- Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân chính là em trai của Bắc Điêu Vương
Tề Thực gật đầu liên tục
- Nếu có lời nào là giả, lập tức sẽ bị thiên lôi đánh chết, khiến tiểu nhân chết không tử tế được. nguồn TruyenFull.vn
Hạng Trang vân vê cằm, đột nhiên nói:
- Ngươi chẳng phải là thường xuyên tới Lâm Truy buôn ngựa sao?
- Thường xuyên, thường xuyên tới.
Tề Mãi gật đầu liên tục
- Tiểu nhân tới Lâm Truy cũng hơn chục lần rồi.
Hạng Trang lại hỏi:
- Chợ ngựa của Lâm Truy ở trong hay ngoài thành? Ngươi ở Lâm Truy có người quen không?
Tề Mãi đảo đảo mắt, không ngờ lại đoán được ý của Hạng Trang, lập tức trả lời:
- Chợ ngựa Lâm Truy ở bên ngoài thành, nhưng tiểu nhân có kim bài do Tề vương Hàn Tín ban tặng, vì thế tiểu nhân và những người trong bộ tộc có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Dứt lời, Tề Mãi như dùng áo thuật từ trong lòng rút ra một tấm thẻ kim bài, hai tay đưa tới trước mặt Hạng Trang.
Tấm thẻ kim bài này đúng là do Hàn Tín tặng cho Tề Mãi, nguyên do chính là Tề Mãi đã cấp cho Tề quốc mấy nghìn con ngựa tốt, trực tiếp trợ giúp Hàn Tín mở rộng quân đoàn kỵ binh Quán Anh.
Hạng Trang nhận lấy tấm kim bài, nói với Úy Liêu:
- Quân sư, thành công rồi!
Úy Liêu gật đầu mỉm cười, có được tấm thẻ kim bài này, khả năng quân Sở chiếm được thành sẽ lớn hơn gấp hai lần.
Hạng Trang lập tức lệnh cho Công Tôn Toại lựa chọn hơn năm mươi nhuệ sĩ từ trong Tiên Đăng tử binh, tất cả đều cải trang giống người hồ Bắc Điêu, sau đó áp giải Tề Mãi cùng với hơn trăm con ngựa tốt hướng thẳng Lâm Truy mà tiến, Hãm trậm doanh, Tiên Đăng doanh, Nộ Phong doanh và các quân đều theo đuôi ngay sau đó, cũng hướng thẳng về Lâm Truy mà tiến.
Điền Tứ là một đội soái của Tề quân, dẫn dắt ba mươi người, hôm nay tới lượt gã trực đêm ở Ung Môn.
Lâm Truy là một tòa thành cổ nghìn năm, có mấy trăm năm thời xuân thu chiến quốc, sau khi trải qua nhiều lần xây dựng cải cách cuối cùng mới hình thành nên bố cục thành nhỏ nối tiếp thành lớn như bây giờ, nó cũng được gọi là cố cung, một nửa cố cung là cung điện của Tề Vương, một nửa là các xưởng đúc tiền, rèn sắt, luyện đồng..v.v có thể nói đây là khu trung tâm chính trị kinh tế của Tề quốc.
Đại thành ở phía Bắc, là nơi sinh sống của quan viên, thường dân và thương nhân.
Đại thành có tám cánh cửa, trong đó Ung Môn cũng là một cửa ở phía Bắc.
Cuối đời Tần thiên hạ đại loạn, đất Tề cũng nhanh chóng có chủ khác thay thế, đã từng trải qua hai cuộc chiến tranh máu lửa quy mô lớn, một lần là Hàn Tín diệt Tề, lần thứ hai là Long Thả chinh phạt Tề, chỉ có điều trận chiến Hàn Tín diệt Tề diễn ta tương đối thuận lợi, không hề gây nhiều thương vong quá lớn, còn đối với trận chiến chinh phạt của Long Thả, chịu nặng nhất vẫn là Nam Tề, còn đối với các vùng khác trên đất Tề đều chịu những ảnh hưởng nhất định nhưng không lớn.
Chính vì điều này, sau khi bình định thiên hạ Hàn Tín mới có thể nhanh chóng chiêu mộ được hơn ba trăm nghìn quân!
Trân chiến Cai Hạ, ngay cả đến Lưu Bang cũng chỉ có thể chiêu mộ được hai trăm nghìn binh mã, Hàn Tín trong thời gian ngắn đã mang đi ba trăm nghìn quân. Khiến Lưu Bang đúng là chột dạ, ăn không ngon ngủ không yên, nếu không vì đất Sở vẫn chưa chinh phục được, thêm nữa lại có sự khuyên can cực lực của Trần Bình, chỉ e Lưu Bang sớm đã đoạt ba trăm nghìn đại quân của Hàn Tín rồi!
Đi vào câu chuyện chính, do nhân khẩu đất Tề đông, lại thêm không bị ảnh hưởng tổn thất nhiều do khói lửa chiến tranh, nên Hàn Tín vừa mang đi ba trăm nghìn đại quân, vẫn còn giữ lại được số lượng tương đối trấn thủ binh, ngay trên đất Lâm Truy, cũng đã có năm nghìn thủ binh, hơn nữa tất cả đều là tráng binh khỏe trẻ, chứ không phải là bão binh tàn phế già yếu.
Tứ Điền đang lúc tráng niên, là người cao to lực lưỡng, đang ngồi trong phòng gác uống rượu.
Thủ thành môn đúng là công việc khổ sai, nhất là những hôm trời lạnh như thế này, đứng trên đầu thành nửa canh giờ đã có thể khiến chân của các ngươi trở nên đông cứng hết cả, nếu không uống được mấy ngụm rượu, thì ai mà chịu nổi?
- Đội soái, bên kia có người đang đi tới, hình như là đám người Hồ vào thành lúc ban ngày thì phải.
Một tên tiểu binh chỉ ngón tay về phía trước hét lên, khi Tứ Điền quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy mấy chục tên người Hồ đang cầm đuốc, hướng về phía thành mà tới, tên đầu lĩnh người Hồ Tứ Điền biết, chính là em trai của Bắc Điêu Vương, Yến Mãi, đại vương còn ban tặng cho gã một tấm thẻ kim bài.
Rất nhanh, mấy chục tên người Hồ đã đi tới trước cửa thành.
Điền Tứ tiến lên phía trước, khó khăn lắm mới chặn được đường đi của Yến Mãi, cười nói:
- Yễn Mãi tiên sinh, người cần đi đâu đấy?
Mấy chục tên sĩ tốt đứng đằng sau Tứ Điền cũng dồn dập đi lên trên, tên nào mặt mày cũng hớn hở, bọn ho đều biết Yến Mãi là thương nhân buôn ngựa người Hồ, rat tay hào phóng, nhìn bộ dạng gã biết ngay ở ngoài thành suốt đêm, điều này là phạm vào quy tắc, tuy biết chuyện như thế này trước kia không phải chưa từng làm, nhưng dẫu sao gã cũng nên tỏ ra biết điều, có đúng không?
Yến Mãi không hổ danh là phú thương buôn ngựa, quả nhiên không khiến cho mấy tên binh to đầu ngu ngốc thất vọng, lập tức từ trong người rút ra mấy xâu tiền đồng cho Điền Tứ, lại nhẹ nhàng nói:
- Điền đội soái, mấy xâu tiền này ngươi cầm đi cùng mấy an hem mưa rượu mà uống, bây giờ phiền các ngươi mở thành giúp bọn ta, ta cần ra khỏi thành.
Điền Quốc áng chừng só tiền nhận được, lúc này mới nói:
- Mở cửa!
Mười mấy tên sĩ binh cùng nhau đi lên, rất nhanh đã di chuyển được hai thanh chốt cửa lớn nặng tới hơn một nghìn cân, lại dùng lực mở được cửa thành bên ngoài được bọc bằng sắt ra, gần như cùng một lúc, cầu kéo phía bên ngoài thành cũng cót két cót két được hạ xuống, Yến Mãi vừa quay đầu vẫy tay một cái, mười mấy tên người Hồ lại tiếp tục đi vào trong thành.
Khi Điền Tứ định quay vào phòng uống thêm mấy chén rượu nữa, phía sau chợt nghe thấy có âm thanh truyền tới, nghe như tiếng của một vật sắc nhọn được rút ra, chỉ trong chốc lát, gã cảm thấy dường như mình đang " bay" lên, xoay người lại, Điền Tứ mơ hồ nhìn thấy một thi thể không đầu, lại tiếp nữa, mười mấy tên người Hồ kia đang rút trường đao, đang có ý đồ giết hại binh lính của gã.
Những tên người Hồ này, dám giết binh sĩ của mình, Điền Tứ lập tức giận dữ, bọn chúng định làm gì đây?
Không đợi Điền Tứ hiểu rõ rút cuốc đang có chuyện xảy ra, gã đã bị người trong bóng tối nuốt gọn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.