*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Sơ Hạ ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, Kỷ Thu Vũ thấy dáng vẻ như người mất hồn của cậu liền hoảng sợ: “Anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Kỷ Sơ Hạ ngơ ngẩn nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu cô bé, giọng nói cũng khàn khàn lặp lại lần nữa: “Không có việc gì.”
Tối đó cậu lại mơ thấy cơn ác mộng từng xuất hiện nhiều đêm suốt mười năm qua. Màn đêm tối đen, ngã tư không có ánh đèn đường, mưa to trắng xóa, mẹ cậu ngã trong vũng máu, gã đàn ông say khướt lảo đảo xuống xe nhìn thoáng qua, quay vào xe nổ máy, đạp mạnh chân ga lần nữa cán qua người mẹ cậu.
Mà ngay giờ phút nguy cấp, cậu bị mẹ đẩy qua một bên, tránh được cú đâm trí mạng, té xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn. Cảnh tượng trong cục cảnh sát lại hiện lên lần nữa, dù đã mười lăm năm trôi qua, cậu vẫn nhớ như in gương mặt dữ tợn của gã đàn ông kia.
Bừng tỉnh giữa cơn ác mộng lúc nửa đêm, Kỷ Sơ Hạ giơ tay lau nước mắt trên mặt, kéo chăn lên che kín đầu, không tiếng động mà nghẹn ngào.
Nhiều năm như vậy, cậu chỉ có hai nguyện vọng duy nhất chính là chữa bệnh cho Kỷ Thu Vũ và báo thù cho mẹ, cho dù việc báo thù gần như hoàn toàn không có hy vọng.
Mười lăm năm trước cậu mới bảy tuổi, sau khi xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ha-trong-toi/1214762/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.