Chương trước
Chương sau
Tuy rằng chân cậu không tiện đi lại, nhưng sáng sớm hôm sau, Kỷ Sơ Hạ vẫn gọi xe đi về nhà trọ của công ty.
Đồ đạc của cậu đã bị dọn sạch ra ngoài, chồng chất ở quầy quản lý tòa nhà, công ty đối xử với cậu đúng là không khách sáo chút nào. Thật ra cậu cũng không có vật gì quan trọng ở đây, nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời, quần áo, giày dép, trang sức mà cậu thường mặc xuất hiện trước công chúng đều là công ty mượn giúp cậu, bản thân cậu rất ít khi tiêu tiền mua mấy thức này, trang phục cá nhân thường là sơ mi quần bò của những nhãn hiệu nhỏ, mà còn mặc một bộ đến vài năm, thế nên hành lý bị dọn ra cũng chỉ có hai va li mà thôi.
Mang hành lý về nhà, cậu gọi xe đến công ty lần nữa.
Tuy Diệu Tinh không sánh bằng Đông Hoàng, nhưng trong vòng cũng là một công ty lớn có tiếng tăm, nghệ nhân ký hợp đồng có hơn trăm người, còn có một tòa nhà ngay khu phố sầm uất.
Kỷ Sơ Hạ dịch xe lăn đi vào, đương nhiên làm mọi người chú ý ghé mắt nhìn, lại không có ai phản ứng cậu. Mấy nghệ nhân mười tám tuyến lúc trước thấy cậu đang hot thì nịnh nọt, lúc này lại làm như không thấy, nâng cao giẫm thấp quả nhiên làm vô cùng nhuần nhuyễn.
Có rất nhiều người không gia hạn hợp đồng mà chia tay vui vẻ với công ty, nhưng còn hai tháng lại bị đuổi đi lại không có mấy người, có lẽ lúc này toàn công ty đã biết chuyện cậu bị đuổi ra cửa.
Lúc chờ thang máy cậu gặp Hứa Ánh Dương, hắn là người đầu tiên nhìn thấy cậu mà chào hỏi, còn hỏi thăm cậu, dáng vẻ tự nhiên giống như mấy lần ngẫu nhiên chạm mặt trước kia.
Đối với vị nhất ca trong công ty này, Kỷ Sơ Hạ thật sự khâm phục, có lẽ hắn là loại người từ nhỏ đã là nhân tài con cưng của trời, căn bản chẳng thèm nhìn cậu bị chê cười.
Trước đây khi người đại diện còn đánh giá cao cậu, hắn ta có một ý nghĩ kỳ lạ là muốn buộc chặt couple cậu và Hứa Ánh Dương đang rất nổi tiếng, thế mà Hứa Ánh Dương còn đồng ý, cùng cậu nhận một bộ phim thần tượng vườn trường não tàn, cp bọn họ một lần là nổi, lúc đó cậu mới nếm được mùi vị của vận may. Thời gian đó còn có người lén lút bàn tán, nói không chừng Hứa Ánh Dương có ý gì với cậu, mới không để ý đến sự phản đối của người đại diện mà hạ thấp bản thân xào cp với cậu.
Đương nhiên cậu biết đó là giả, vì ngoại trừ lúc quay phim, Hứa Ánh Dương luôn đối xử với cậu khách sáo và xa cách như đồng nghiệp bình thường. Sau đó cậu lại biết vị Hứa soái ca này làm thế vì thích tranh hơn thua với người mà anh ta thích. Nhưng dù thế nào, cậu quả thật có lời, vài năm nay dựa vào cp Dương Hạ mà cậu mới kiếm được tài nguyên, duy trì độ nổi tiếng.
Sau khi vào thang máy, Hứa Ánh Dương giúp cậu ấn nút tầng lầu, trước khi cậu ra khỏi thang máy còn nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Gần đây có khả năng cậu đắc tội người nào đó, cậu nên chú ý, đừng cứng rắn với bọn họ, không tốt đâu.”
Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ, nói cám ơn rồi đẩy xe lăn ra ngoài.
Cậu vừa đi về phía bộ phận người đại diện, vừa nghĩ đến câu nói vừa nãy của Hứa Ánh Dương, gần đây cậu đắc tội với người nào sao? Đột nhiên xui xẻo như vậy, phỏng chừng người này rất ác độc? Nhưng mấy năm nay cậu luôn cẩn thận, sao lại không cẩn thận đắc tội người khác chứ.
Hôm nay đại diện Trần cũng có mặt ở công ty, gặp Kỷ Sơ Hạ đến làm thủ tục, mở miệng liền châm chọc cậu vài câu: “Há, bó thạch cao cũng đến công ty làm thủ tục à? Cũng không cần vội như vậy chứ? Chẳng lẽ Đông Hoàng không đợi được muốn ký với cậu ngay.”
Gương mặt Kỷ Sơ Hạ lạnh đi, cậu không muốn phản ứng tên bệnh thần kinh này, nếu đã muốn tách ra, tất nhiên cũng không cần làm ra vẻ đáng thương trước mặt hắn, mà vị người đại diện này lại đặc biệt muốn nhìn cậu bị chê cười. Lúc trước chuyện cậu liên hệ với Đông Hoàng đã bị đồn ra ngoài, gã Trần này bị không ít người cười nhạo, một tay nâng đỡ bạch nhãn lang, hot rồi lại đá hắn đi trèo cành cao, lần này sau có thể không trả lại một trận.
“Quả nhiên người muốn đến công ty lớn phải khác nha, nhìn xem, ngay cả nói chuyện với chúng ta cũng chẳng thèm, sau này chắc hếch mũi lên trời mà nhìn người quá.”
Xung quanh có người đang khe khẽ bàn tán, ánh mắt xoi mói làm Kỷ Sơ Hạ không thoải mái, có người phụ họa với gã Trần: “Tin tức của anh Trần lạc hậu rồi, mấy hôm trước phó tổng của Đông Hoàng đã lên tiếng, nói không có chuyện này, sắp tới Đông Hoàng không có ýđịnh ký hợp đồng với người mới.”
Hắn là nghệ nhân khác dưới tay đại diện Trần, cùng một người đại diện tất nhiên có tâm lý so bì, tại sao Kỷ Sơ Hạ có thể nổi tiếng, cùng lắm chỉ dựa vào gương mặt bán hủ thấp hèn mà thôi, đổi là ai mà không được. Cũng không phải mình hắn nghĩ như vậy, còn có trợ lý cũ của Kỷ Sơ Hạ, cùng với Lý Khâu Cần mới nhận vai của cậu.
Hắn vừa nói thế, gã Trần liền cười đắc ý: “Không phải Đông Hoàng à? Vậy là leo lên cành cao nào thế? Đáng tiếc a, lãng phí công sức tôi toàn tâm toàn ý nâng nhiều năm như vậy, người ta căn bản không lọt mắt ngôi miếu nhỏ của chúng ta.”
Kỷ Sơ Hạ vẫn luôn không lên tiếng rốt cuộc nhịn không được nói một câu: “Mấy năm nay anh kiếm không ít từ tôi, chỉ sợ toàn công ty không tìm được ai chia cho người đại diện nhiều hơn tôi, anh không lỗ.”
Hợp đồng của Diệu Tinh chia thù lao làm ba phần: công ty, người đại diện, nghệ nhân. Công ty sẽ không lấy quá nhiều, còn người đại diện thì không có quy định. Lúc trước khi ký hợp đồng, Kỷ Sơ Hạ không hiểu giá trị thị trường, lại gấp gáp kiếm tiền cho em gái chữa bệnh, gã Trần nói thế nào là cậu làm thế đấy. Nhưng mấy năm nay cậu cũng đã hiểu được, dù sao cậu cũng là một tiểu thịt tươi đang hot, vậy mà kiếm tiền còn không bằng minh tinh tuyến ba, bốn, đơn giản là người đại diện ăn quá khó coi.
Bị chọt trúng điểm yếu, vẻ mặt của gã Trần lập tức không tốt, tức giận mắng: “Cậu còn không biết xấu hổ nói ra? Nếu không phải tôi mang cậu vào công ty, không chừng giờ này cậu vẫn còn đang khoe khoang lẳng lơ trên mạng! Tôi đối với cậu không tốt hả? Nếu không phải tôi mặt dày giúp cậu cầu được cơ hội đóng giả cp với Hứa Ánh Dương, cậu có thể nổi được sao? Đã trải đường rất tốt, cậu lại cố tình không biết điều, tự cho là đã nổi tiếng liền vẫy đuôi bỏ đi, còn đắc tội người không nên đắc tội, đáng đời bị công ty chèn ép!”
Kỷ Sơ Hạ cười lạnh: “Con đường anh trải người bình thường đi không nổi.”
“Nghe kìa, cậu có tài cán gì, cậu tưởng mình là đại thiếu gia à? Tư chất của Tiểu Phùng, Khâu Cần kém cậu sao? Người ta so với cậu còn biết nghe lời, hiểu ánh mắt hơn, cậu nghĩ cậu là cái thứ gì?”
Tuy không nói thẳng ta nhưng ai cũng hiểu rõ trong lòng, trước khi Kỷ Sơ Hạ nổi tiếng nhờ cp, cậu bị một phó tổng coi trọng, đại diện Trần vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ cậu cũng không chịu, suýt nữa bị công ty đóng băng, may mà Kỷ Sơ Hạ gặp may, được người đại diện tổng giám nghệ nhân của Hứa Ánh Dương bảo vệ. Nhưng kể từ đó tài nguyên tốt không đến lượt cậu, nghệ nhân hot cùng thời kỳ đều đã được nhận vai nam chính, chỉ có cậu vẫn đóng vai phụ, nhận liên tiếp mấy kịch bản low, đại ngôn chọn cậu làm người đại diện còn phải kéo theo n người chia chén canh, vì kiếm tiền cậu không còn cách nào khác.
Không muốn tiếp tục nói chuyện với tên ngu ngốc này làm lãng phí thời gian, sau khi làm thủ tục xong, Kỷ Sơ Hạ xoay người bỏ đi, nhưng gã Trần lại nói đến phát nghiện, cũng hoàn toàn không giả vờ nữa, hung tợn nói: “Để tôi chống mắt xem ra khỏi Diệu Tinh cậu sẽ thành cái dạng gì! Cũng không tè một bãi rồi nhìn xem, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vọng tưởng dụ dỗ thiên kim đại tiểu thư nhà người ta, sau này ráng mà chịu đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.