Chương trước
Chương sau
Sau khi nôn mửa, dạ dày trống rỗng khiến cả người rất khó chịu.

Nhóm Trưởng lục lọi trong biệt thự một lúc thì mới đem hai miếng gà rán trong tủ lạnh ra ngoài.

Nhóm Trưởng ngập ngừng hỏi.

"Ai mua cái này vậy?"

Các thành viên khác bối rối nhìn nhau.

Dì giúp việc ở biệt thự xin nghỉ, cũng không có người chuẩn bị đồ ăn, trước khi bọn họ rời đi tủ lạnh trống không, nhưng khi trở về lại phát hiện gà rán, vậy thì chỉ có thể là...

Chu Thần không thể tin nổi, cằm gần như rớt xuống đất.

Lâm Từ Miên mua gà rán, cậu ta điên rồi sao?!

Hắn từ ngấm ngầm đến công khai cạnh tranh với Lâm Từ Miên trong một khoảng thời gian dài, còng lưng ra luyện tập bán sống bán chết, không có cách nào chấp nhận được việc một Lâm Từ Miên luôn yêu cầu cao với bản thân, lại vứt bỏ hắn, lén lút sống buông thả.

"Chỉ có thể là cậu ta thôi."



Thành viên đứng bên cạnh không để ý sắc mặt của Chu Thần mà nhìn chằm chằm vào gà rán.

"Tôi đói bụng quá, cho tôi một miếng đi."

Vừa dứt lời, các thành viên khác cũng trở nên sốt sắng, im lặng bước tới, muốn cướp gà rán.

Nhưng chỉ còn lại hai miếng gà rán.

Các thành viên khó chịu trong bụng liếc nhìn nhau, bầu không khí có chút vi diệu, lời nói tràn ngập mùi thuốc súng, suýt nữa đã động tay động chân với nhau —— quả nhiên miếng ăn là miếng tồi tàn.

Chu Thần sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lâm Từ Miên mà bọn họ luôn chướng mắt nhất, hiện tại tranh nhau gà rán có khác gì tranh nhau đồ ăn thừa của Lâm Từ Miên đâu!

Sắc mặt Chu Thần khó coi như ăn trúng ruồi bọ, không hiểu tại sao, rõ ràng là hắn bỏ lại Lâm Từ Miên để đi dự tiệc, nhưng kết quả cuối cùng lại như một kẻ thua cuộc.

Buổi sáng sau khi thức dậy, Lâm Từ Miên phát hiện gà rán trong tủ lạnh đã không cánh mà bay, sau vài giây ngạc nhiên, cậu cũng không để bụng mà đặt thức ăn lần nữa.

Cả ngày Lâm Từ Miên làm ổ trong phòng chơi game, thỉnh thoảng có ra ngoài vài lần nhưng cũng không thấy bóng người nào.

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng vì buổi tiệc hôm qua nên một thành viên bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, những người khác phải ngủ bù sau cả một đêm lăn lộn.

Lâm Từ Miên một mình tận hưởng không gian trong biệt thự, không cần làm gì cả, chỉ cần nằm cũng có thể kiếm tiền.

Lâm Từ Miên ngẩn người trong chốc lát, cảm thấy làm ngôi sao cũng không tệ.

Nhưng ngày an nhàn của cậu rất nhanh đã kết thúc.

Ngày hôm sau có thông báo, quản lý đã sắp xếp chuyến bay cho bọn họ vào sáng sớm, máy bay hạ cánh sẽ phải ngồi xe thêm ba tiếng đồng hồ.



Lâm Từ Miên buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở kéo vali, cúi đầu đi theo phía sau, vừa lên máy bay liền ngủ thϊếp đi.

Chất lượng giấc ngủ của Lâm Từ Miên rất tốt, ngủ suốt chặng đường mà không bị giật mình. Các thành viên khác bị đảo lộn ngày đêm nên chỉ có thể buồn chán lướt điện thoại.

Khi đến khách sạn thì trời cũng đã sáng.

Lâm Từ Miên bước xuống xe với tinh thần phấn chấn, các thành viên khác của nhóm nhạc lại mang vẻ mệt mỏi, khuôn mặt bóng dầu.

Quản lý đã lo liệu mọi việc, hai người ở chung một phòng, căn phong mà Lâm Từ Miên được phân vào tình cờ lại là phòng giường đôi.

Lâm Từ Miên kéo vali vào, lúng túng đứng trước giường, cảm giác không khí xung quanh đã đông cứng lại.

Chuyện này, chuyện này, chuyện này, là muốn cậu cùng ăn cùng ở cùng ngủ với người khác năm ngày sao!

Năm ngày có 120 giờ, 7400 phút, 432000 giây!

Một giây bằng một năm, tức là 432000 năm, Hầu ca chỉ nằm dưới núi Ngũ Chỉ có 500 năm thôi đấy! Đừng đối xử với cậu như vậy chứ!!

Những suy nghĩ tiêu cực bủa vây Lâm Từ Miên giống như một sợi dây vô hình trói chặt cậu, cuối cùng thắt nút quanh cổ cậu.

Không, thở, nổi!

Độ khó này quá khủng khϊếp với một người sợ giao tiếp xã hội. Lâm Từ Miên sắp khóc tới nơi, đau khổ đi tới đi lui trong phòng.

Người vẫn chưa đến mà Lâm Từ Miên đã kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần. Để chuyển sự chú ý sang chuyện khác, Lâm Từ Miên cầm điện thoại lên và mở WeChat như một thói quen.

Nhóm WeChat chung của cả nhóm nhạc có hơn chục tin nhắn chưa đọc.

Nhảy Chính: Nhóm trưởng, tôi có thể qua phòng anh ngủ không?

Nhóm Trưởng: Phòng chúng tôi chỉ có hai giường, cậu ngủ ở đâu?

Nhảy Chính: Em ngủ dưới sàn cũng được.

Nhóm Trưởng: Cậu bị thương ở lưng nên ngủ dưới sàn không được đâu, không phải cậu có phòng rồi sao?

Nhảy Chính: Không sao đâu, tôi thà ngủ dưới sàn còn hơn về phòng.

Hai người rõ ràng biết Lâm Từ Miên cũng có trong nhóm nhưng lại trò chuyện không chút kiêng dè, chỉ thiếu điều muốn nhắn thẳng hai chữ "ghét bỏ" và tag Lâm Từ Miên.

Lâm Từ Miên đặt điện thoại xuống với vẻ mặt không chút cảm xúc, ngả người ra sau và ném mình xuống chiếc giường êm ái.

Lâm Từ Miên lăn một vòng, không nhịn được nhếch khóe miệng lên, suýt đã không kìm được mà cười khằng khặc.

Chời ơi chời ơi chời đấc ơi, cậu có thể độc chiếm phòng giường cỡ lớn này rồi!

Trăm ngàn lần cảm ơn người anh em đã sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác, dù bị thương ở lưng cũng sẵn sàng ngủ dưới sàn!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.