Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại cũng là lúc Lâm Từ Miên thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Từ Miên ôm khuôn mặt nóng bừng của mình, qua những kẽ tay có thể nhìn thấy đôi mắt ươn ướt vì ngượng ngùng và xấu hổ.
Làm gì có ai hiểu được một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội sẽ cảm thấy ngột ngạt như thế nào trong những buổi tụ tập!
Có ai không, cứu tui với!
Lâm Từ Miên gào thét trong lòng một lúc rồi mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sau đó không khỏi cảm thấy thất vọng.
Đại học là một sự khởi đầu mới, vốn dĩ Lâm Từ Miên muốn biểu hiện tốt một chút, không để lộ bản thân là người sợ giao tiếp xã hội, nhưng không ngờ bí mật lại bị lộ nhanh như vậy.
Đúng là thất bại.
Lâm Từ Miên thở dài, ngồi sững tại chỗ, cả người ỉu xìu.
Thay vì ngồi trong một căn phòng đông đúc, Lâm Từ Miên ước mình có thể dành toàn bộ thời gian trốn trong phòng vệ sinh và chơi game dành cho người thiểu năng trí tuệ trên di động.
Nhưng nếu ở đây quá lâu sẽ khiến người khác nghi ngờ, lỡ như có người đi tìm thì còn xấu hổ hơn.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Lâm Từ Miên thở dài, miễn cưỡng rời khỏi phòng vệ sinh, cả người ỉu xìu.
Sợ giao tiếp xã hội thật sự sống rất khó khăn o(╥﹏╥)o
Mặc dù không hoạt động tay chân nhưng hoạt động tâm lý kịch liệt vẫn khiến Lâm Từ Miên cạn kiệt năng lượng.
Lâm Từ Miên chỉ có thể sạc đầy pin khi ở một mình, sau khi trở về ký túc xá, cậu đánh một giấc sâu.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Từ Miên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đầu óc cậu choáng váng như say rượu, miệng lưỡi khô khốc, buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt cứ díu vào nhau.
Mười phút sau, cậu híp mắt đi xuống giường như một bóng ma, tìm nước uống theo bản năng.
Lâm Từ Miên không tìm thấy cốc uống nước mà nhìn thấy một chiếc gương soi toàn thân, cậu ngơ ngác nhìn mình trong gương, đầu như bị ai đó gõ mạnh một cái, một lúc lâu sau vẫn chưa bình thường trở lại.
Khuôn mặt vẫn như cũ, vị trí của nốt ruồi dưới mắt phải cũng giống hệt nhau, nhưng từ khi nào tóc của cậu lại thành... màu trắng?!
Không chỉ thay đổi màu tóc mà hai bên má cũng hơi hóp lại, cằm nhọn hoắc như các sao mạng, bờ vai thon gầy, áo thun rộng thùng thình, cổ tay thon thả, cả người mỏng manh như tờ giấy có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
Không có khả năng sau một đêm đã biến thành người khác, Lâm Từ Miên sốc toàn tập, lúc này mới phát hiện nơi đây không phải ký túc xá, mà là trong một căn phòng được thiết kế khá sang trọng.
Ngay khi Lâm Từ Miên chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát thì những ký ức liên quan chợt hiện lên trong đầu.
Cậu thật sự đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết!
Nguyên chủ trùng họ trùng tên với Lâm Từ Miên, là nam phụ độc ác trong tiểu thuyết, vai chính là em trai không cùng huyết thống với nguyên chủ.
Vai chính được nhà họ Tống nhận nuôi, bằng sự lương thiện và chân thành, vai chính đã chiếm được tình yêu thương và sự công nhận của người nhà họ Tống, trở thành một thành viên chính thức trong gia đình.
Mặc dù nguyên chủ là con ruột nhưng từ nhỏ bị bế nhầm, lúc trở về nhà họ Thẩm thì cũng đã mười bốn tuổi, bỏ học sớm, cũng vì những trải nghiệm không tốt từ thuở bé mà đầu óc đen tối, nhân cách xấu xa, bị cha mẹ ruột và anh trai ghét bỏ, bỏ mặc.
Sau này, khi vai chính bước chân vào ngành giải trí, nguyên chủ bất chấp sự phản đối của gia đình mà tham gia chương trình tuyển chọn tài năng.
Nguyên chủ thường xuyên gây chuyện trong suốt quá trình ghi hình nên bị khán giả ghét bỏ. Mặc dù độ nổi tiếng rất thấp nhưng nguyên chủ lại giành được suất debut cuối cùng.
Người hâm mộ thi nhau mắng chửi nguyên chủ dùng quy tắc ngầm, không thừa nhận nguyên chủ là thành viên trong nhóm nhạc.
Đây là năm thứ hai debut, mười thành viên của nhóm nhạc đều sống trong cùng một biệt thự.
Quan hệ giữa nguyên chủ và các thành viên khác rất tệ, bị ghét bỏ và tẩy chay tập thể, ngay cả quản lý cũng thường xuyên gây khó dễ với nguyên chủ.
Nguyên chủ nằm trong thiết lập vạn người ghét, hầu như tất cả mọi người đều ghét bỏ nguyên chủ... đây đúng là khởi đầu của địa ngục.
Ánh mắt Lâm Từ Miên run lên, nhưng so với việc bị người khác ghét bỏ, điều khiến cậu hít thở không thông chính là:
Mười thành viên của nhóm nhạc! Đều sống trong cùng một biệt thự!
Trên nam dưới nam, trái nam phải nam, gộp lại có thể xoay quanh trái đất ba vòng... đây chắc chắn là muốn lấy mạng những người sợ giao tiếp xã hội!
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà Lâm Từ Miên đã lo lắng, cậu vô thức lùi lại vài bước, nhìn về phía cửa phòng với nỗi sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn, cứ như bên kia cánh cửa là địa ngục trần gian.
Trong tiềm thức, Lâm Từ Miên không muốn ra ngoài, nhưng cậu vừa đói lại vừa khát, trong phòng cũng không tìm được bất cứ thứ gì để ăn.
Năm phút nữa, cậu nhất định sẽ ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn.
Không, không, không, hay là mười phút nữa đi...
Chỉ, chỉ ba phút nữa thôi...