1.
9 giờ sáng, tôi vừa về đến nhà xuất bản thì điện thoại bàn reo lên. Tôi bắt máy, một giọng nói quen thuộc mang ý giận xộc thẳng vào màng tai.
“Alo, đây là điện thoại của Đường Mật phải không?”
Tôi day day trán, cảm thấy đau đầu. Hít sâu một hơi, tôi bất lực hạ giọng: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Đầu dây bên kia có lẽ bị câu nói này kích thích, lập tức cao giọng: “Mẹ muốn làm gì? Hả, Đường Mật? Mẹ gọi di động cho con không nhận, gửi tin nhắn không trả lời, buộc mẹ ruột phải điện thoại đến cơ quan con mới có thể tìm được, con còn hỏi mẹ muốn gì?”
Dừng một lát, giọng bà bắt đầu mang vẻ ấm ức, “Con xem con gái nhà ai như con… Sao mẹ lại sinh con thế này…”
Tôi véo phần giữa mày, chỉ cảm thấy đầu càng đau. “Được, rốt cuộc là tìm con có chuyện gì? Lại là xem mắt?”
Đầu dây bên kia trong chớp mắt im lặng.
“Đường Khuynh đã về. 7 giờ rưỡi tối nay con đến nhà hàng Thuận Ái cạnh bệnh viện Hải Thành cùng ăn tối.”
Là giọng mệnh lệnh.
Đồng nghiệp lục tục đến nơi, hết đợt này đến đợt khác chào hỏi nhau, tôi cầm điện thoại, lấy đại một cớ. “Tối nay con có việc.”
“Việc gì lớn hơn anh trai con về?” ngữ điệu bà không tốt, “Bất kể chuyện gì đều phải từ chối hết cho mẹ.”
Có lẽ những năm gần đây, tôi đã quá quen với giọng điệu nói chuyện này của bà, so với tức giận thì bất lực nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-gi-gio-mua-ta-yeu-nhau/2851174/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.