17.
Đêm nay tôi không đi.
Tôi nằm trong vòng tay Đường Khuynh, nhìn từng bức ảnh anh lấy ra.
Đều là ảnh tôi chụp khi đi du học, câu có câu không ghi lại cuộc sống, đăng trên mạng xã hội. Tuy rằng đại đa số đều là dáng phía sau hoặc mặt nghiêng.
“Đường Mật, năm nhất, bên bờ sông Thames.”
“Đường Mật, năm hai, khuôn viên trường.”
…
Mỗi tấm ảnh tôi đăng, thậm chí đã xóa đi, anh đều lưu lại từng bức một, cẩn thận chèn chúng vào album.
“Em đi rồi, anh thấy mình không thể nào ở lại một mình được nữa, vì vậy đăng ký sang Mỹ làm sinh viên trao đổi. Năm 3 thì đi Mỹ, khi đi không hiểu sao cầm quả bóng nảy màu đỏ đã mua cho em.
Sau khi đến Mỹ, anh quen Luke. Lúc đó Luke chỉ thích ở trong nhà học hành, bị một nhóm sinh viên khác bắt nạt, nói cậu ấy là mọt sách đáng chết, làm mất mặt người Trung Quốc. Có lẽ một phần vì giúp cậu ấy, phần lớn là để xả giận, anh đánh nhau với đám người đó một trận, kết thù sống mái. Họ thường tìm đến gây chuyện với anh và Luke, người bình thường thì có lẽ trốn còn không kịp, nhưng anh lại luôn hưng phấn, vì mỗi lần đánh nhau đều như một lần xả hơi.”
“Sao đó thì sao?”
“Sau đó, thời gian anh bỏ học ngày nhiều hơn. Có một hôm, cô bé hàng xóm bị bệnh tim hiếm gặp đột ngột phát bệnh bên đường, anh lao đến muốn cứu cô bé, lại phát hiện mình bỏ bê việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-gi-gio-mua-ta-yeu-nhau/2851157/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.