Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Edit: Giaychuidis.
“Sao anh lại đến đây?” Phương Nhạc Cảnh úp mặt vào ngực anh hỏi.
“Sao lại không thể đến?” Nghiêm Khải vuốt ve gò má cậu, “Muốn gặp em.”
Phương Nhạc Cảnh mới tỉnh, cổ họng hơi khàn: “Em không sao.”
“Anh biết.” Nghiêm Khải ôm chặt lấy cậu, “Không sao, chúng ta chờ lần sau.”
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh lười biếng vuốt nút áo của anh, đột nhiên nhớ ra một việc, “Phùng Chử có thấy anh tới không?”
“Không.” Nghiêm Khải nói, “Sáng sớm anh ta đã bị Bạch Dực gọi đi rồi, không có điện thoại của anh thì sẽ không trở lại đâu.”
“Anh lấy việc công làm việc tư.” Phương Nhạc Cảnh bật cười.
“Em có muốn dậy ăn chút gì không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Muốn ngủ tiếp cơ.” Phương Nhạc Cảnh co người vào trong chăn, “Buồn ngủ.”
“Được được.” Nghiêm Khải vỗ vỗ lên lưng cậu, “Đợi anh vào trong tắm rửa rồi cùng ngủ với em.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhướn người lên hôn anh một cái.
Rèm cửa thật dày bị kéo lên, trong không khí ngọt ngào và cái ôm quen thuộc ấm áp, Phương Nhạc Cảnh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu êm ái.
Ngón tay Nghiêm Khải khẽ lướt qua sợi tóc đen của cậu, đáy mắt là một mảnh dịu dàng.
Hoa viên dưới lầu, Thẩm Hàm vừa ăn sáng vừa không ngừng nhìn lên.
“Sắp đút vào mũi rồi kìa.” Dương Hy ngồi cạnh nhắc nhở.
“Anh đoán xem BOSS và Nhạc Nhạc đang làm gì?” Thẩm Hàm hỏi.
“Vì sao phải đoán chuyện này?” Dương Hy đút cho cậu một miếng trứng tráng.
“Đến giờ còn chưa chịu xuống.” Thẩm Hàm nuốt đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ghi-chep-sieu-sao/1800949/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.