*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mai Thúy.
Biên tập: Giaychuidis.
“Thực sự không muốn em tiếp tục quay phim nữa.” Nghiêm Khải thở dài, ôm người càng chặt hơn.
Phương Nhạc Cảnh khẽ cọ cọ đầu vào lồng ngực anh, “Ừm.”
“Còn ừm được.”, Nghiêm Khải vừa bực mình vừa buồn cười, “Bị em dọa thêm vài lần nữa không chừng anh cũng phải đi nằm viện mất.”
“Đúng lúc bị cảm nên mới vậy.”, Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng phản bác, “Bây giờ em không sao rồi.”
“Sắc mặt tái như vậy còn dám nói mình không sao.” Nghiêm Khải lắc đầu, “Bảo Phùng Chử về trước đi.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh khẽ hôn cằm anh, quay người ra khỏi phòng.
“Nhanh thế?” Phùng Chử hơi kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng cậu cần phải tư vấn rất lâu cơ.”
Làm anh vừa nãy mới mua quyển tiểu thuyết ba trăm vạn chữ chuẩn bị giết thời gian.
“Không phải vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Anh về trước đi, không cần chờ em ở đây nữa.”
“Vậy sao được.” Phùng Chử cự tuyệt, “Tôi là trợ lý của cậu, làm gì có chuyện một mình đi trước chứ, huống hồ ngoài cửa bệnh viện còn có nhiều phóng viên như vậy, đến lúc đó cậu trở về kiểu gì.”
“Có lẽ hôm nay em sẽ không về.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Không về?” Phùng Chử trừng to mắt, “Ý của cậu là ở lại đây?”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Bắt buộc phải ở lại sao?” Phùng Chử vô cùng khó hiểu, “Sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý, chúng ta vẫn nên trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ghi-chep-sieu-sao/1800939/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.