Chương trước
Chương sau
Có người muốn rời khỏi cuộc thi
Rốt cuộc nguyên nhân là gì
Trận chung kết tuyển chọn cho Bình Lạc sự kiện được ấn định vào hai ngày sau, Phương Nhạc Cảnh cuối cùng cũng hoàn thành công việc người phát ngôn, cùng Phùng tiểu trợ lí dắt tay nhau lên máy bay trở về. Gần đây không chỉ phải đi hoạt động khắp nơi mà còn phải quay lại diễn tập, thể lực cũng có chút cạn kiệt, thoạt nhìn không có chút tinh thần nào.
Khi về đến nhà,Nghiêm Khải cũng chưa có tan tầm, lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm tắm rửa xong, Phương Nhạc Cảnh lười biếng nằm lên giường, thuận tiện hẹn báo thức một tiếng sau, định bụng nghỉ ngơi trước một chút rồi sắp xếp lại sau. Kết quả vừa nhắm mắt lại liền ngủ say, ngay cả đồng hồ báo thức kêu cũng không nghe thấy.
Đợi đến khi Nghiêm Khải mở cửa vào nhà, người thì ngủ trong phòng, hành lí thì tùy tiện để trong phòng khách, trêи bàn còn nửa cốc nước uống dở, trong phòng tắm cũng có chút bừa bộn, hiển nhiên là mệt đến ngất ngư,trong lòng thầm thở dài, lấy chăn muốn đắp lên giúp cậu.
“Sao anh về sớm vậy?”Phương Nhạc Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt.
“Tám giờ tối còn coi sớm?” Nghiêm Khải ngồi bên giường.
Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy dụi dụi mắt “Sao đã đến tám giờ rồi?”
“Nếu mệt thì ngủ tiếp đi.” Nghiêm Khải đem tay cậu kéo lại, “Hay là ăn trước chút điểm tâm?Anh đi mua canh gà hầm em thích nhé?”
“Ừm”, Phương Nhạc Cảnh dụi đầu vào lòng anh.
“Ừm là muốn ăn cơm hay muốn ngủ?”. Nghiêm Khải mân mê lỗ tai cậu.
“Không ngủ”, Phương Nhạc Cảnh đánh cái ngáp, “Tối rồi ngủ tiếp”.
“Mệt muốn chết rồi?” Nghiêm Khải ôm cậu hỏi.
“Sau khi trận chung kết kết thúc em nhất định phải ngủ bù ba ngày”.
Di động ong ong rung, hiện tên Thẩm Hàm gọi tới.
“Hầm canh mà cho nhiều muối thì phải làm sao?”, Thẩm Hàm thật nôn nóng.
Phương Nhạc Cảnh dừng một chút, nói “Cho thêm nước”.
“Nhưng mà tớ thêm qua một lần rồi, sắp tràn rồi ớ!”, Thẩm Hàm nói, “Hay là tớ đem đổ một ít?”.
Phương Nhạc Cảnh có điểm 囧.
“Nói mau!”, Thẩm Hàm thúc giục.
Phương Nhạc Cảnh đành phải hỏi, “Giờ cậu hầm canh gì?”
Thẩm Hàm nói “Canh cà chua thịt bò”.
“Vậy cắt thêm cà chua vào”, Phương Nhạc Cảnh nói,”Sau đó cho thêm khoai tây, có thể hút bớt muối”.
“Cám ơn!” Thẩm Hàm vui sướиɠ ngây ngất, “Tớ biết cậu nhất định sẽ có biện pháp mờ”.
“Cậu tự nấu cơm sao?”Phương Nhạc Cảnh hỏi.
Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh tút tút đầy vô tình, tốc độ cúp máy thực nhanh 囧.
Phương Nhạc Cảnh: …
Thẩm Hàm mười ngón tung bay, gọt khoai, thái cà chua, …Sau đó mở nồi cơm nhìn cơm, lại mở tủ lạnh lấy thêm dưa chuột cùng thịt,thật sự phi thường vội!
Từ phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, Dương Hy còn chưa kịp đổi giày, chợt nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ trong bếp.
….
Thẩm Mập Mạp nhanh chóng nhặt cái vung từ dưới đất lên, nghe thấy tiếng mở cửa, khẩn trương quá nên bị trượt tay.
“Không phải đã bảo là chờ anh về sao!”,Dương Hy đi vào phòng bếp, ôm cậu hôn hôn, “Tại sao lại tự mình làm cơm.”
Thẩm Hàm rầm rì, muốn làm cơm cho anh ăn.
� ���
“Thơm quá.” Dương Hy mắt nhìn chiếc nồi đặt trêи bếp:”Canh thịt bò hầm cà chua?”
“Ừm”, Thẩm Hàm nói, “Có thể hơi mặn.”. Nghĩ nghĩ một chút lại nói “Cũng có khả năng sẽ nhạt”.
Dù sao khoai tây có bao nhiêu hút muối Nhạc Nhạc cũng không nói rõ.
Dương Hy cười ra tiếng.
“Mau ra ngoài”, Thẩm Hàm vừa trông bếp vừa đuổi người.
Dương Hy từ phía sau ôm lấy cậu, “Anh giúp em.”
Thẩm Hàm tượng trưng kháng nghị một chút (*zãy zụa zãy zụa*),sau đó liền theo dự kiến… thỏa hiệp =!=
Tuy rằng hai người đều không nói, thế nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật, ngày mai Dương Hy phải đi.Không khí trêи bàn cơm vô cùng ấm áp ngọt ngào, tuy rằng khoai hơi mặn,thịt bò có điểm nhạt nhưng hai người vẫn ăn hết sạch. Sau đó còn vô cùng ngây thơ chơi đoán số xem ai rửa bát.
Đương nhiên mặc kệ ai thắng ai thua, cuối cùng người thu dọn trong bếp vẫn là Dương tiên sinh, Thẩm Mập Mạp đứng bên cạnh cầm một cái bánh pút đinh vừa ăn vừa giám sát, thật sự vô cùng diễu võ dương oai.
Giống như những buổi tối bình thường,hai người cùng nhau rửa hoa quả, cùng xem tv, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau tiến vào ổ chăn mềm mại, đồng hồ trêи tường tích tắc kêu. Thẩm Hàm nghiêng người đối diện mặt người đó, dù ngủ cũng chẳng muốn tắt đèn.
Dương Hy cầm tay cậu, ghé vào môi cậu hôn hôn.
“Anh phải thường trở về đấy”,Thẩm Hàm cái mũi có chút lên men.
“Ừ”, Dương Hy gật đầu.
“Còn có, phải biết tự chăm sóc bản thân”, Thẩm Hàm tiếp tục dặn dò.
“Anh sẽ”-Dương Hy nói, “Không cần phải lo lắng”.
Thẩm Hàm hốc mắt đỏ lên, không chớp mắt nhìn hắn.
Dương Hy xoay người đem cậu đặt ở dưới thân, hôn lên đôi môi như cánh hoa mềm mại kia.
Thẩm Hàm ôm cổ của anh, lông mi có chút run rẩy.
“Hàm Hàm.” Dương Hy ghé vào lỗ tai cậu khàn khàn nói nhỏ.
Thẩm Hàm ngón tay một đường đi xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo ngủ của hắn.
Tình ɖu͙ƈ chôn sâu trong đáy lòng dần thức tỉnh, giống như đang ở đáy vực sâu bỗng nghe thấy tiếng suối róc rách,biết rõ sẽ có nguy hiểm, rồi lại nhịn không được muốn tới gần, rồi từ từ hãm sâu, từng bước trầm luân.
Dương Hy cúi người ôm chặt lấy cậu, trêи bờ vai trắng nõn hạ xuống những nụ hôn vụn nhỏ.Thẩm hàm gắt gao cắn môi dưới, đáy mắt ánh lên chút ủy khuất.
Thật sự là… rất đau a!
Kim phút trêи đồng hồ chạy một vòng rồi lại một vòng, rốt cuộc phòng ngủ cũng an tĩnh lại. Dương Hy trêи trán điểm chút mồ hôi, chống thân thể ôn nhu nhìn cậu.
Thật sự là vừa phi thường anh tuấn lại phi thường gợi cảm
Thẩm Mập Mạp lập tức không biết xấu hổ mà bị mê hoặc!
Thật muốn thất thân thêm một lần~
“Làm sao vậy?” Dương Hy nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Hàm ngửa đầu hôn nhẹ anh, sau đó lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, tâm tình thật phức tạp.
Dương Hy cười khẽ, cưng chìêu nhéo nhéo mũi cậu, “Mang em đi tắm nhé?”
“Em tự tắm.” Thẩm Hàm tiếng nói khàn khàn.
“Có thể chứ?” Dương Hy có chút lo lắng.
“Có thể.” Thẩm Hàm thực kiên trì, đẩy chăn ra muốn ngồi dậy.
Dương Hy nhanh tay đỡ lấy cậu.
......
“Còn chưa rửa sạch sao.” Thẩm hàm quyết đoán nằm thẳng, ʍôиɠ có chút khó chịu.
Dương Hy cười ra tiếng, chính mình thì xuống giường đi vào phòng tắm.
Di động hiện thị 2 giờ sàng, Thẩm hàm gãi gãi cái mũi, thời gian thật lâu......
Ôm chăn lăn lộn.
Hình như có chút hưng phấn!
Tắm rửa xong, thân thể cũng nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ hơn rất nhiều. Thẩm hàm tựa vào trong lòng Dương Hy, như bị động kinh cọ đến cọ đi.
“Mau ngủ đi.” Dương Hy bất đắc dĩ bắt lấy cậu, “Nghỉ ngơi nhiều chút.”
“Ân.” Thẩm Hàm ôm thắt lưng anh, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Dương Hy tắt đèn ngủ ở đầu giường.
Thẩm Hàm nhân cơ hội sờ sờ cơ bụng anh.
Dương Hy:......
Dáng người tốt lắm a!
Thẩm Mập Mạp phi thường vừa lòng!
******
Ngày hôm sau là thứ sáu, Nghiêm Khải tuy rằng rất muốn ở nhà cùng người yêu, bất quá công ty còn tận ba bữa tiệc phải tổ chức, đành phải đúng hạn đi làm. Phương Nhạc Cảnh nhân cơ hội bám giường, nhất định phải đem khoảng thời gian thiếu ngủ bù cho bằng hết!
Quả thực vô cùng sảng kɧօáϊ!
Lúc tỉnh ngủ đã là ba giờ chiều, Phương Nhạc Cảnh dùng sức xoay thắt lưng, mở di động muốn nhìn thời gian, lại liên tiếp nhận được thông báo hơn 20 cuộc gọi nhỡ, trừ bỏ một cuộc là Tiểu Mỹ, còn lại đều là Phùng Chử, thật ít khi thấy cậu ta gọi điện thoại nhiều như thế, liền bị hoảng sợ, gọi lại hỏi để đã xem xảy ra chuyện gì.
“Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi.” Phùng Chử nhẹ nhàng thở ra, “Tôi thiếu chút nữa thì xông tới nhà cậu tìm ngươi.”
“Như thế nào......?” Phương Nhạc Cảnh nguyên bản muốn hỏi sao không gọi vào số riêng, vừa hay lại thấy điện thoại bị tắt nguồn, chắc là Nghiêm Khải sợ có người quấy rầy cậu nghỉ ngơi nên cố tình tắt máy.
“Chuyện này đừng để người khác biết.” Phùng Chử nói, ” Cuộc chung kết có thể phải lùi lại.”
“Vì cái gì?” Phương Nhạc Cảnh nghe vậy giật mình.
“Thành Tiểu Khuynh rời khỏi trận đấu, Tiêu Mạt bị bệnh phải vào viện, nghe nói trạng thái tinh thần cũng không tốt, chưa chắc đã tham gia được.” Phùng Chử nói, “Nhạc Đạo thiếu chút thì lên cơn cao huyết áp, hiện tại tất cả mọi người đều rối loạn.”
“Rời khỏi?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Vì cái gì, cô ta cũng bị bệnh?”
“Không, bị bệnh chỉ có Tiêu Mạt, Thành Tiểu Khuynh là tự mình rút lui, mặc kệ ai hỏi cũng không trả lời, khuyên cũng nghe.” Phùng Chử nói, “Lúc trước không ai nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra, tổ tiết mục một chút chuẩn bị cũng không có.” Đây cũng không phải thi chọn thông thường, một hai người rời khỏi cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung. Nguyên bản gióng trống khua chiêng chính là vì tuyển ra vai nữ chính cho《 bình lạc sự kiện 》, nếu hai người họ giữa chừng đều rút lui, vậy nỗ lực của mọi người trong khoảng thời gian vừa qua chẳng phải là vô ích hay sao.
“Sao Tiêu Mạt lại phải nằm viện?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Vừa mới bắt đầu ban tiết mục còn muốn giữ bí mật, sau cũng không biết là ai đem chuyện Thành Tiểu Khuynh rút lui đăng lên trêи mạng.” Phùng Chử nói, ” Mọi người ban đầu còn chưa quá tin tưởng, rồi không biết ai bảo ai lên trang chủ của Tiêu Mạt hỏi cho rõ ràng. Kết quả cô ta lập tức thừa nhận.”
Phương Nhạc Cảnh khẽ nhíu mày.
“Nguyên bản trêи mạng vẫn luôn có tin đồn, nói Tiêu Mạt ỷ vào mình là thiên kim nhà giàu, thường xuyên làm khó các tuyển thủ khác. Lần này Thành Tiểu Khuynh rút lui, phản ứng đầu tiên của quần chúng chính là nghĩ cô ta có liên quan, vì thế đều chạy tới chỉ trích, hơn nữa có kẻ còn nhân dịp này đục nước béo cò, hiện tại bảng xếp hạng thông tin đều nói về việc này, ngay cả trang cá nhân của Nhạc đạo diễn cũng có không ít người xông vào chửi mắng.”
Phương Nhạc cảnh mở Ipad, chỉ thấy tin tức trêи mạng đã tranh cãi thành một đoàn, Thành Tiểu Khuynh cùng Tiêu Mạt đã muốn tắt chức năng bình luận,trang chủ của Nhạc đạo diễn cũng là một mảnh ồn ào, ngay cả trang cá nhân của mình cũng có người nhắn lại, hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Cần tôi làm gì không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Tạm thời không cần, cậu chỉ cần bảo trì trầm mặc là tốt rồi.” Phùng Chử nói, “Đừng tắt điện thoại, có tin tức tôi sẽ báo.”
Thật sự là mới nghĩ tới một chút đã đau đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.