*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chín giờ sáng, Phùng Chử đúng giờ lái xe tới đón Phương Nhạc Cảnh, hơn nữa trong lòng rất thấp thỏm, sợ cậu còn tức giận. Không ngờ may mắn lần này điện thoại nhanh chóng được nghe, năm phút đồng hồ sau, Phương Nhạc Cảnh ngáp dài ngồi vào ghế lái phụ. “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Phùng Chử nghiêm túc nhìn cậu.
“Sao vậy?” Phương Nhạc Cảnh chột dạ trong lòng.
“Tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho cậu, vì sao lại không bắt máy?” Phùng Chử hỏi.
Phương Nhạc Cảnh dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói. “Để chế độ im lặng nên không nghe thấy.”
Không ngờ là vì lý do này! Phùng Chử nghe vậy vừa bi phẫn vừa nhẹ nhàng thở ra, kề sát lại cho cậu xem quầng thâm mắt của mình. “Tôi nghĩ cậu tức giận, trằn trọc cả đêm cũng ngủ không ngon.”
Phương Nhạc Cảnh yên lặng cách hắn xa một chút. “Vì sao tôi lại phải tức giận?”
“Biết ngay là cậu còn chưa phát hiện.” Phùng Chử xoay người, lấy một cái túi giấy từ ghế phía sau. “Đây mới là đồ của cậu, ngày hôm qua tôi lấy lầm.” Sớm biết vậy đã không dùng cùng một loại túi giấy mà, thật sự là phi thường gạt người.
Phương Nhạc Cảnh tức ngực, anh không có chuyện gì vì sao phải dùng túi giống nhau như vậy để đựng hai vật hoàn toàn không liên quan đến nhau chứ. Có gì khác để làm không, có thể đáng tin hơn một chút được không!
“Nhưng mà túi giấy hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ghi-chep-sieu-sao/1800885/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.