Lễ tuyên bố là nơi tốt nhất để kiểm nghiệm độ nổi tiếng của minh tinh, người nổi tiếng tất nhiên là mặt trong mặt ngoài ba tầng ngăn chặn, người không nổi cũng chỉ có thể xấu hổ đứng ở một bên làm nền. Mà tại đây trong lễ tuyên bố khởi động máy của “Tâm Thứ”, trừ đạo diễn Trương cùng biên kịch, người thu hút sự chú ý nhất tự nhiên chính là Phương Nhạc Cảnh. Vốn đã dùng toàn lực muốn phỏng vấn, ai ngờ thật vất vả đợi đến thời gian truyền thông đặt câu hỏi, Phương Nhạc Cảnh lại li khai hiện trường trước một bước. Lễ tuyên bố phim mới, một diễn viên chính ở trong bệnh viện, một diễn viên chính khác rời đi trước, cho dù là các nhà truyền thông quen thuộc với các loại tin tức giải trí lớn, cũng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Đạo diễn Trương cười nói với truyền thông. “Đây là an bài của tôi, sau khi quay xong bộ phim này, cuối cùng xác định tài năng Nhạc Nhạc có thể gia nhập giới này hay không, đến lúc đó các vị phỏng vấn cũng không chậm.” Vì phòng ngừa sai lầm, trước lúc chính thức đến trường quay, Phương Nhạc Cảnh tạm thời vào ở một khách sạn. Thẩm Hàm gọi điện thoại cho cậu trước. “Hôm nay thế nào?” “Cũng không tệ lắm.” Phương Nhạc Cảnh đặt quần áo qua một bên. “Không cần trả lời câu hỏi, chỉ phối hợp ngồi ở đó mà thôi.” “Tớ nhìn thấy ảnh chụp rồi.” Thẩm Hàm cười hì hì. “Đẹp trai lắm!” “Tớ không đến thăm cậu được.” Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ ghé vào trêи giường. “Bác sĩ kiểm tra rồi, nói tình hình hồi phục của tớ tốt hơn so với mong muốn rất nhiều.” Thẩm Hàm nói. “Cậu đến trước một tháng, sau đó tớ đến cùng cậu.” “Không cần vội, cậu nhớ phải dưỡng thương cho tốt.” Phương Nhạc Cảnh nhìn di động. “Có người gọi đến, tớ nghe trước nhé.” “Ừ.” Thẩm Hàm cúp di động, tiếp tục ngồi cắn táo bự siêu cấp, dùng cả hai tay cầm lấy, quả thật rất MOE. Dương Hi vào cửa liền bị bộ dáng cậu chọc cười. Thẩm Hàm đưa hai tay qua. “Ăn không? Rất ngọt.” Dương Hi cúi đầu, liền cắn lên dấu răng nhỏ của cậu một miếng. “Ừ, thật ngọt.” “Xin chào, ai vậy?” Phương Nhạc Cảnh nghe cuộc gọi ngang đến. “Xin chào, là anh La phái chúng tôi đến bảo vệ cậu.” Đối phương đáp nho nhã lễ độ, lại bổ sung. “Anh La là anh họ của Hàm Hàm, chúng tôi rất quen thuộc.” “Là các người hả.” Nhớ tới một câu trước đây của Thẩm Hàm “Anh họ tớ là xã hội đen”, Phương Nhạc Cảnh cũng có một chút hiều kì. Vài phút sau có hai người đàn ông, vẻ ngoài giống nhau như đúc, gõ cửa, bên cạnh là Phùng Chử cũng không biết có chuyện gì. “Không sao.” Phương Nhạc Cảnh cười với hắn. “Là bạn của tôi.” Phùng Chử lúc này mới yên tâm, gật gật đầu trở về phòng bên cạnh. Sau khi hai người đàn ông kia bước vào phòng liền gọi điện cho Thẩm Hàm trước, sau đó đưa điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh. “Bọn họ là bạn anh họ tớ, trước đây thường xuyên ra ngoài chơi với tớ, tuyệt đối tin được.” Thẩm Hàm nói. “Cậu cứ việc quay phim, bọn họ sẽ không quấy rầy cậu đâu.” “Ừ.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Cám ơn cậu.” “Tớ có làm gì đâu, phải là tớ cảm ơn cậu.” Thẩm Hàm lắc lắc chân. “Chúng ta là bạn tốt mà.” Cho nên vốn phải luôn giúp đỡ cho nhau! “Tôi gọi là Ngô Phi, đây là em trai tôi, Ngô Kiến.” Sau khi tắt điện thoại, một người đàn ông trong đó nói. “Trước đây chúng tôi cũng từng đến trường quay của Hàm Hàm nên biết phải làm cái gì, cậu cứ xem như chúng tôi không tồn tại là được.” Vệ sĩ áo đen gì đó, thật sự là phi thường phi thường hoành tráng. Thực đáng giá được LIKE một cái! Địa điểm quay phim của “Tâm Thứ” chủ yếu ở thành phố ven biển, Phương Nhạc Cảnh bởi vì nhân viên đi theo trùng trùng điệp điệp quá nhiều, tổ biên kịch tất nhiên không có khả năng chi trả toàn bộ vé máy bay, nếu đổi lại bình thường, một số nhân viên không trọng yếu cũng sẽ ngồi xe lửa đi tới đó, nhưng mà Nghiêm Khải tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, không chỉ trực tiếp ký tên đặt vé máy bay, còn đặt phòng cùng một khách sạn với Phương Nhạc Cảnh cho toàn bộ đoàn người, bảo đảm lúc cần có thể giúp cậu trước hết. “Giám đốc Nghiêm, lần sau tôi có thể không lấy lý do này nữa hay không?” Bạch Dực gọi điện thoại. “Bằng không các nghệ sĩ khác sẽ có ý kiến.” Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên nói. “Ai có ý kiến, bảo họ trực tiếp đến tìm tôi.” Khoé miệng Bạch Dực run rẩy, nói thôi đi, ai mà dám vác mặt đến tìm anh. “Đi tìm mấy nhà truyền thông chính.” Nghiêm Khải nói. “Trước khi quay xong phim, tận lực đừng để họ tiếp xúc nhiều với Nhạc Nhạc.” “Đã hiểu.” Bạch Dực nói. “Nhưng như vậy cũng không có ích lợi gì với công ty cả, anh đang lo lắng sau khi cậu ấy quay xong “Tâm Thứ” sẽ có ý rút lui, cho nên hiện tại không định tạo ra nhiều rắc rối đúng không?” Nghiêm Khải cam chịu. Bạch Dực cảm thán. “Hiện tại tôi tin, anh là nhà từ thiện.” Tuy nói rằng phim này không có nữ chính, nhưng mà vẫn có nhân vật nữ xuất hiện, đóng vai mẹ của Phương Nhạc Cảnh, tên là Tống Kỳ, có thể xem như là nghệ nhân thế hệ cũ, được đánh giá khá cao. Tống Kì và Phương Nhạc Cảnh đến khách sạn cùng một ngày, hành lý đơn giản, chỉ dẫn theo một trợ lý, sau khi bố trí xong xuôi liền bảo trợ lý đến gõ cửa, hỏi Phương Nhạc Cảnh muốn cùng đi ăn cơm hay không. “Phùng Mật?” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn. “Vì sao lại là cô?” Đúng ra phải là trợ lý của Tiêu Mễ Mễ mới đúng. “Tôi biết anh nhớ rõ tôi mà.” Phùng Mật cười hì hì. “Chị Tiêu gần đây đi nghỉ phép, trợ lý chị Tống Kỳ lại có việc, cho nên tôi tới đây giúp chị ấy vài ngày.” “Như vậy à.” Phương Nhạc Cảnh sáng tỏ. “Chỉ Kỳ làm người rất tốt, không cần lo lắng.” Phùng Mật vẫn nhanh mồm nhanh miệng như trước. “Chị ấy muốn ăn lẩu, lại cảm giác ít người ăn không vui, cho nên muốn rủ thêm vài người.” “Được nha.” Phương Nhạc Cảnh một tiếng đáp ứng. “Tôi mời khách.” “Làm gì chứ, chị Tống cũng sẽ không đáp ứng.” Phùng Mật nhìn thoáng qua trong phòng. “Mọi người đều cùng nhau đến đây đi, vừa lúc ngồi chung một bàn.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Chờ tôi thu xếp này nọ mười phút, sau đó đến tìm mọi người.” Đúng như lời của Phùng Mật nói, Tống Kỳ tuy là nữ minh tinh cấp Thiên Hậu, nhưng lại không có sự cao giá của siêu sao, mà càng giống chị cả hơn, so sánh với Tiêu Mễ Mễ cũng có vài phần khí tức sang sảng tương tự. “Ngày đó sau khi lễ tuyên bố chấm dứt, tôi liền nói chuyện với lão Trương, mắt ông ta thật sự rất độc đáo.” Tống Kỳ nói. “Cho dù cậu không nói cái gì, chỉ là đứng một chỗ, rõ ràng cũng là một Lâm Vũ rồi.” Phùng Chử trước kia đã từng tiếp xúc với Tống Kỳ, cho nên cũng không câu nệ, cười trêu ghẹo. “Chị Tống này lại tính chọc Nhạc Nhạc rồi, Lâm Vũ thời điểm lúc bắt đầu hoàn toàn chính là tiểu lưu manh, Nhạc Nhạc sao có thể giống hắn.” Phương Nhạc Cảnh cũng bị chọc cười. “Trước đây em thường xem phim của chị Tống, không nghĩ đến sẽ có một ngày được quay phim chung.” “Thật sao?” Đời này Tống Kỳ yêu thích diễn xuất nhất, cũng yêu thích trò chuyện với người khác về phim mà cô diễn, vì thế nhất thời rất có hứng thú. Một đám người vừa ăn vừa nói chuyện, đợi đến khi bữa ăn kết thúc, đã thuận lợi trở thành bạn bè. “Về sau Nhạc Nhạc nhà em xin nhờ chị Tống chăm sóc.” Trước lúc về khách sạn, Phùng Chử nói. “Cậu ấy mới vào nghề, còn chưa có kinh nghiệm quay phim gì.” “Trong cái giới này, thiên phú so với kinh nghiệm còn quan trọng hơn.” Tống Kỳ cười nói với Phương Nhạc Cảnh. “Về sau có chuyện cứ việc tới tìm chị.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Dạ, cảm ơn chị Tống.” Bộ phim này so với kế hoạch đã chậm rất lâu rồi, cho nên hiện tại sau khi nhân viên tổ biên kịch đến đông đủ liền nhanh chóng bắt đầu quay phim chính thức. Vì giúp đỡ Phương Nhạc Cảnh, vài ngày mới bắt đầu không có an bài nhiều cảnh diễn cho cậu, cho nên cậu cũng có đầy đủ thời gian ở bên cạnh quan sát học tập, trở lại khách sạn liền nghiêm túc nghiền ngẫm kịch bản, thường xuyên đến tận đêm khuya vẫn chưa chịu nghỉ ngơi. “Đừng khẩn trương.” Phùng Chử đưa cho cậu một ly sữa. “Biểu hiện của cậu đã rất tốt, uống xong đi ngủ sớm một chút.” “Không phải khẩn trương, chỉ là muốn làm được tốt hơn mà thôi.” Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn hắn. “Anh có cảm giác rằng tôi rất may mắn không?” “Có.” Phùng Chử sảng kɧօáϊ thừa nhận. Phương Nhạc Cảnh nhướn nhướn chân mày. “Tôi không thể để bọn họ thất vọng.” Phùng Chử ôm bờ vai của cậu lắc lắc. “Cố gắng lên!”. Tuy rằng ở chung không bao lâu, nhưng hắn thật tâm thích cậu thanh niên nghiêm túc lại kiên định này, không kiêu căng không nóng nảy không phù phiếm, đối với thế giới này, quả thật là phẩm chất hiếm thấy. Lại qua một ngày, Phùng Chử trong lúc ăn cơm vô ý nói ra một chuyện, vài ngày nữa, đoàn phim “Đông Hải Kỳ Duyên” muốn vào trường quay. “Phim thần thoại?” Phương Nhạc Cảnh thuận miệng hỏi. “Không phải, võ hiệp.” Phùng Chử nói. “Nam chính là Tề Thuỵ.” Phương Nhạc Cảnh nghe vậy dừng đũa lại. “Tề Thuỵ?” Ngô Phi cùng Ngô Kiến cũng ngẩng đầu nhìn hắn. “Đúng vậy, các người cũng chú ý tin tức chứ?” Phùng Chử nói. “Nam chính bộ phim này vốn dĩ không phải hắn ta, chỉ là gần đây hắn bắt đầu ra tay, trực tiếp mang theo nhà tài trợ đến, khiến nam chính vốn dĩ đã định bị thay thế.” “Lúc nào đến?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Một tuần sau.” Phùng Chử nói. “Ở rất gần với trường quay chúng ta, đi bộ là có thể đến được.” Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, sau khi cơm nước xong liền gọi điện thoại cho Thẩm Hàm. “Tớ biết rồi, cũng chuẩn bị nói cho cậu.” Thẩm Hàm đang ăn bánh ngọt. “Không cần lo lắng, tụi anh Phi sẽ bảo vệ cậu.” “Tớ không phải lo lắng.” Phương Nhạc Cảnh khoanh chân ngồi trêи sô pha. “Chỉ là muốn hỏi, anh họ cậu muốn báo thù như thế nào?” “Tớ cũng không biết.” Thẩm Hàm hừ hừ. “Anh ấy chỉ nói muốn đi báo thù, cũng chẳng nói muốn báo thế nào.” “Sẽ không có hậu quả nghiêm trọng gì chứ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Sao lại vậy được.” Thẩm Hàm thề son sắt. “Anh họ tớ là xã hội đen tuân thủ luật pháp.” Phương Nhạc Cảnh:…… Thật sao. “Không nói việc này nữa, nhưng về sau cậu phải cẩn thận một chút.” Thẩm Hàm nói. “Tề Thuỵ cùng Willy ý xấu đầy mình, đừng để bị bắt nạt.” “Ừ, không cần lo lắng cho tớ.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Cậu mau đến trường quay đi, nơi này có một nhà hàng chay mới mở, ăn không mập lại rất ngon.” Thẩm Hàm nhất thời lệ nóng quanh tròng, vô cùng mong muốn được qua đó liền. Sau khi gác điện thoại, Thẩm Hàm mở máy tính lên, qua trang cá nhân của Tề Thuỵ xem tin tức, liền vừa lúc thấy hắn đăng trạng thái mới, là về tình hình quay phim “Đông Hải Kỳ Duyên”. Con số bình luận vẫn là 0, Thẩm Hàm đang không biết có nên tạo tài khoản giả đi phun tào (lảm nhảm, chửi rủa) một phen không, một nick name “Tui là tiểu yêu nghiệt đầu ngốc” đã sắc bén chiếm cứ sô pha (sa phát: spam topic. kiểu như của mình là “TEM”, bình luận đầu tiên), lời nhắn lại chỉ có hai chữ — “ha ha”. Quả thật không thể tàn khốc hơn! Bởi vì tin tức gần đây của Tề Thuỵ quá mức mơ hồ, cho nên người hâm mộ sau khi trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, cùng với nhóm người hâm mộ khác chế giễu, cũng có chút mệt mỏi ủ ê, nhiệt tình cập nhập trang chủ cũng không bằng lúc trước. Trực tiếp dẫn đến kết quả, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, anti-fan đã chiếm cứ cục diện, cùng bình luận “ha ha” với sô pha đầy cả màn hình, vô cùng gọn gàng chỉnh tề! Mà thời điểm tràn ngập khích bác này, tất nhiên cũng bị vô số người làm truyền thông, tự tay cắt lấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]