“Họa Mi... hai người không sao chứ?”
Bác sĩ Diệt Hoàng vội vàng chạy đến, vừa vào cửa đã lo lắng hỏi thăm.
Hứa Kỳ Tịch nhìn vị bác sĩ có mái tóc vàng búi củ tỏi hai bên, đáp: “Chúng tôi đều ổn, nhưng bác sĩ Diệt Hoàng này, sao trông cô như vừa chạy đường dài cả nghìn mét vậy?”
Cô thở hồng hộc thế kia, chẳng lẽ là chạy bộ đến đây ư?
“Hai người đột nhiên bảo tôi mang chuột bạch tới, tôi còn tưởng là nhà hai người xảy ra chuyện gì chứ.”
Bác sĩ Diệt Hoàng thấy hai người vẫn khỏe mạnh thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhấc lồng sắt trong tay lên, nói:
“Chỗ tôi chỉ có hai con chuột bạch thôi, thế nên tôi mang một con Hamster đến cho đủ số, vậy có đủ không?”
“Thực ra tôi chỉ cần hai con là đủ rồi, cô còn có thể đem một con về.”
Tề Y San mỉm cười vươn tay ra cầm lấy chiếc lồng.
Diệt Hoàng nghe thế, cười hì hì đáp:
“Vậy thì tôi mang một con chuột bạch về... Tôi đã chán thấy cảnh hai đứa chúng nó bám lấy nhau cả ngày lắm rồi, hôm nay vừa hay tách chúng nó ra, để từ nay về sau mỗi đứa sống ở một nơi.”
Hứa Kỳ Tịch : “???”
Tuy rằng chuột bạch không phải là người nhưng bác sĩ Diệt Hoàng à, cô quá đáng lắm à nha.
“Họa Mi, các cô định dùng chuột bạch làm thí nghiệm à?”
Diệt Hoàng hỏi.
Tề Y San gật đầu đáp:
“Tôi định dùng nó để làm thí nghiệm.”
Dứt lời, cô đeo găng tay vào, bắt một con chuột bạch ra khỏi lồng sắt, đeo cho nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-diem-danh-van-gioi/1800295/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.