Lục Dao thò đầu vào xem tình hình ở bên trong, trong lòng sốt ruột, tay ở phía sau đã ấn số điện thoại của Tiểu Đao, “Mạnh Quyên, nhà họ Vương đã sụp đổ rồi, nhưng chưa chắc là bà đã liên quan đến chuyện này, bà hoàn toàn có thể bắt đầu lại!” Lục Dao sắp bật khóc tới nơi rồi, cô nhìn thái dương của Lục Sinh Nhất có vết máu, nhưng ngón tay ông đã dần dần cử động, lúc này trong lòng cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Bắt đầu lại từ đầu! Tao phải làm lại từ đầu thế nào, mày nói cho tao biết đi. Tao đã không còn gì nữa rồi, mất tất cả rồi.” Thực ra đây cũng là suy nghĩ nhất thời của Mạnh Quyên, khi dũng khí đó qua đi, bà ta không còn sức lực nào để quẹt diêm nữa. Lục Sinh Nhất cũng từ từ tỉnh lại, ông nhìn xung quanh, ngửi thấy mùi này ông liền nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.
“Mạnh Quyên, cô đừng sai lầm nối tiếp sai lầm nữa, chỉ cần cô muốn làm lại từ đầu thì thế nào cũng có cơ hội làm lại từ đầu, nếu ngay cả cô cũng từ bỏ chính mình vậy thì không ai có thể cứu cô nữa…”
Lục Sinh Nhất ôm đầu dần dần hồi phục, sau khi mất đi dũng khí ban đầu thì Mạnh Quyên cũng nhụt chí dần, bà ta khóc rồi ngồi xuống đất, “Tôi không còn cơ hội nào nữa, không còn nữa!”
Hạ Thần Phong nhân cơ hội này kéo Lục Sinh Nhất ra, Mạnh Quyên ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, đột nhiên bà ta cảm thấy tuyệt vọng, “Không còn, không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775613/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.