Một tiếng A Dao đó dường như đã đưa Lục Dao trở về lúc Lục Sinh Nhất bế Lục Dao ở trong núi khi cô còn nhỏ...
Lục Dao bước vào, hai mắt đỏ hoe. Tuy bước chân cô rất nhẹ nhưng Lục Sinh Nhất vẫn nghe thấy, đầu ông dần dần chuyển động theo tiếng bước chân, cho đến khi nghe thấy âm thanh đó dừng lại trước mặt mình.
Thực chất ánh mắt của Lục Dao cũng như thế, thậm chí Lục Sinh Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn mình, ông muốn chắn tầm mắt Lục Dao lại, vì ông cảm thấy có chút không quen.
Tuy Hạ Thần Phong đã rời khỏi nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho Lục Dao, Hồng Đan ở bên cạnh lại rất thảnh thơi, dù sao Lục Sinh Nhất có thể bước một bước này đã không dễ dàng rồi.
“Được rồi, Lục Sinh Nhất là bố của Lục Dao, chẳng lẽ ông ấy sẽ ăn thịt con bé sao, chi bằng bây giờ cậu nghĩ xem phải phá vụ án này thế nào đi. Thời gian đã kéo dài rất lâu rồi.”
Hạ Thần Phong lái xe, nghĩ đến đây, trên mặt anh tràn đầy phiền muộn, “Hôm qua tôi và đội trưởng Phùng đã hỏi Vương Hổ và Vương Quán, một người thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội, một người sống chết vẫn cắn răng nói chẳng biết gì hết... Haiz!”
Vì bây giờ thiếu rất nhiều bằng chứng, đúng là Hạ Thần Phong đã phát hiện được dấu vết của Vương Hổ và Dương Như trong khu dân cư mà Vương Hổ nói. Nhưng Vương Hổ một mực khẳng định rằng một mình mình phạm tội, đẩy Dương Như ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775607/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.