Chương trước
Chương sau
Cơ thể của Lục Sinh Nhất đột nhiên run lên, tuy bây giờ hai mắt của ông đã không thể rơi nước mắt được nữa, nhưng cảm giác đau nhói nóng hỏi vẫn khiến ông biết lúc này mình muốn rơi nước mắt.
“Được! Được! Hai đứa đều là con ngoan…” Lục Sinh Nhất vươn một tay ra vỗ vào hai tay của Hạ Thần Phong sau đó nghẹn ngào nói.
Đưa Lục Sinh Nhất ra ngoài xong, Hạ Thần Phong nhìn thấy Hồng Đan đang đợi ở bên ngoài, hai người im lặng gật đầu với nhau, họ đều hiểu ý của đối phương. Cho đến khi Hồng Đan lái xe đưa Lục Sinh Nhất đi, tâm trạng vui mừng vào buổi sáng của Hạ Thần Phong không quay lại nữa, anh không biết mình có nên nói với cô về tình hình của bố cô không.
Tiểu Đao bị Hạ Thần Phong kéo đi kiểm tra nhà máy làm bột xương một lần nữa, nhưng mà sau đó mọi người phát hiện ra không chỉ Hạ Thần Phong điên cuồng mà đám bác sĩ pháp y cũng điên cuồng. Sau khi Tiểu Đao chuyển lời của Hạ Thần Phong, mấy người bọn họ kéo cậu đến hiện trường, người dẫn đầu đội bác sĩ pháp y là một bác sĩ pháp y lâu năm, ông kích động muốn lấy một cái ghế và định giẫm lên nó, Tiểu Đao liền kéo ông lại, “Ôi chao, để cháu, để cháu, bác cứ đợi ở đây đi, cần gì cháu sẽ bảo bác đi lấy!”
“Cậu không hiểu đâu, để tôi làm cho, ý kiến của Tiểu Hạ rất hay, ở đây sạch sẽ, nhưng chưa chắc cửa thông gió này cũng sạch sẽ. Trước đó không có chứng cứ gì, có khi chúng ta có thể tìm ra chứng cứ ở đây cũng nên!” Bác sĩ pháp y lâu năm kia nhìn cửa thông gió, hai mắt sáng lên, giống như nhìn thấy báu vật rất quý giá. Tiểu Đao bất lực nói, “Được, vậy cháu đi tìm cho bác một cái thang, bác đừng chồng ghế lên để leo lên đó đấy!”
Không nói lại được bác sĩ pháp y lâu năm này, Tiểu Đao chỉ có thể đi mượn cái thang, cậu giữ để vị bác sĩ pháp lâu năm leo lên, ông cẩn thận lấy chứng cứ từ trong cửa thông gió.
***
A Hổ vốn dĩ cảm thấy chuyện này đã quả rồi đột nhiên nghe thấy người trong khu công nghiệp nói rằng bác sĩ pháp y lại đến một lần nữa, hơn nữa khi rời đi còn rất hào hứng giống như đã tìm được thứ gì đó.
Việc này làm A Hổ cảm thấy lo lắng, anh ta nhìn Vương Quán vẫn đang xem tạp chí tài chính, anh ta quay người ra ngoài gặp Dương Như, “Chị mau đi đi!”
Dương Như nghe Vương Hổ nói vậy cũng trở nên mông lung luôn, “Có việc gì mà cậu lại hoảng hốt như vậy?”
“E rằng cảnh sát đã phát hiện ra thứ gì đó rồi, nhân lúc cảnh sát còn chưa điều tra ra chị, chị mau đi đi!”
Lúc này Dương Như mới sợ hãi, bà ta đứng lên, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy ngực, “Cậu… Cậu chắc chắn là cảnh sát đã điều tra ra được rồi?”
Vương Hổ nhìn về phía cửa ra vào, “Cho dù thế nào thì mấy năm nay chúng ta đã làm gì trong lòng chúng ta đều hiểu, không ngờ lần này cảnh sát lại tinh tường như vậy, có lẽ bọn họ đã điều tra ra Vương Quán rồi. Bột xương Vương Quán làm trước đây đều làm từ xương hổ, coi như đã vi phạm pháp luật, cho nên chỗ nào trong nhà máy cũng được xử lý sạch sẽ, nhưng lần này tôi không dám bảo đảm, Hạ Thần Phong đó có vẻ không phải người đơn giản…”
Dương Như thở hổn hển, bà ta có cảm giác như chân mình không đứng vững được nữa, “Tôi đi rồi, cậu phải làm sao?”
“Chị yên tâm, tôi không sao đâu, bên trên tôi còn có ông chủ, cùng lắm thì việc gì tôi cũng đổ lên ông ta. Còn hai người chúng ta, ai chạy được thì chạy!” Lúc này Vương Hổ nhìn Dương Như, tình cảm trìu mến trong mắt đã không giấu được nữa.
“Chị Như, chị ở bên ngoài phải cẩn thận, tôi sẽ liên hệ giúp chị ngay, khoảng thời gian này chị cứ ra nước ngoài lánh nạn trước, nếu không có việc gì thì chị hãy về, còn nếu có chuyện gì… Thì chị đừng về nữa.”
Trong lòng Dương Như đột nhiên cảm thấy yên tâm, Vương Hổ nói như vậy có nghĩa là cho dù cảnh sát có điều tra ra bà ta thì Vương Hổ cũng sẽ đứng ra nhận tội giúp mình. Bề ngoài bà ta vẫn tỏ ra lo lắng, nhưng trên thực tế đã yên tâm chuẩn bị cho việc ra nước ngoài rồi.
“Vậy… Tôi phải nói thế nào với Vương Quán?”
Vương Hổ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, “Chị không cần lo về ông chủ đâu, dù sao thì chị cũng thường ra nước ngoài du lịch, chị nhất định phải tỏ ra bình tĩnh…”
Dương Như gật đầu, “Được, vậy cậu mau đi chuẩn bị cho tôi đi.
Vương Hổ và Dương Như nói xong thì Vương Hồ liền đi gặp Vương Quán, “Ông chủ, cảnh sát lại đến nhà máy.”
Vương Quán cau mày, “Chuyện này là sao? Họ đã đến đó rồi mà? Cậu đã xử lý sạch sẽ chưa?”
“Hôm qua họ đã đến đó rồi nhưng không hiểu tại sao hôm nay họ lại đến nữa, hơn nữa còn giống như đã tìm được thứ gì đó, ông chủ, ông nói xem phải làm thế nào?”
“Làm thế nào? Làm thế nào? Nếu tôi biết phải làm thế nào thì tôi còn cần cậu làm gì!” Vương Quán bây giờ đã rất giận dữ, “Sổ sách lúc trước tôi bảo cậu tìm cậu đã tìm thấy chưa? Xương hổ của chúng ta được mua từ nước ngoài về, cậu xử lý tốt cho tôi, chúng ta làm ăn chính đáng!” Vương Hổ gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Còn Vương Quán thì ngồi trong phòng đọc sách, ông ta quay người suy nghĩ rất nhiều, sau đó ông ta cầm điện thoại để ở bên cạnh lên, lúc này ông ta chỉ có thể nhờ Vương Miện giúp đỡ. Nhưng ông ta cũng biết, nếu mình như Vương Miện vậy thì ông ta phải thay đổi thái độ cứng rắn hôm qua của mình rồi. Nhưng lúc này mình chỉ có thể nhẫn nhục, khoản tiền lớn như vậy chẳng lẽ thật sự cứ thế tuột khỏi tay mình ư?
Không, chưa chắc, nếu một khi mình xảy ra chuyện thì tiền bạc của mình cũng sẽ bị đóng băng, đúng vậy!
Nếu tiền của mình bị khóa thì Vương Lam Phong cũng chẳng dùng được xu nào. Bọn họ không cứu mình vậy thì cùng nhau chết đi, cùng lắm mình chỉ bị phạt chút tiền, nhưng nếu nhà họ Vương không gom đủ tiền chi cho mảnh đất kia thì sự việc không đơn giản như vậy nữa. Nghĩ đến đây, Vương Quán vốn dĩ có đã có chút sợ hãi liền bình tĩnh lại, ông ta không tin Vương Miện và Vương Lam Phong sẽ nhìn tiền của mình bị đóng băng.
“Vương Hổ, chúng ta đến nhà cũ!”
Khi Vương Quán đến nhà cũ thì đã là hơn mười một giờ đêm rồi, Vương Miện vốn dĩ đã đi nằm nhưng lại bị người ta gọi dậy. Mạnh Quyên cau mày, miệng lẩm bẩm, “Rốt cuộc bác cả này muốn làm gì mà nửa đêm còn chạy về nhà này!”
Vương Miện ngồi dậy, cầm áo khoác ở bên cạnh lên, nói với vẻ không ngạc nhiên chút nào, “Còn có thể thế nào nữa, anh ta gặp bất trắc rồi!” Cũng vào buổi nói chuyện chiều hôm qua, Vương Miện không nổi cáu trước thái độ ngang ngược của Vương Quán, bởi vì ông ta biết Vương Quán nhất định sẽ đến tìm mình, từ bé đến lớn người anh này của ông ta mãi mãi là bùn loãng không trát được tường.
Ông ta đứng lên, sau đó quay người nói với Mạnh Quyên nằm trên giường bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, “Hoằng Tuấn liên lạc với em chưa?”
Vương Hoằng Tuấn đã đến thành phố Bắc một thời gian rồi, nhưng tài xế nói là tạm thời Vương Hoằng Tuấn sẽ đi đến khu nghỉ dưỡng thuộc Vương thị sau đó không còn tin tức nào nữa, đứa trẻ này càng ngày càng không biết điều.
Nhưng cho dù thế nào thì Vương Hoằng Tuấn cũng là đứa con duy nhất của mình, là hậu nhân của người nhà họ Vương, cho dù Vương Miện thấy đứa con này của ông ta không thành tài thì vẫn rất cưng chiều nó.
Quan hệ giữa Mạnh Quyên và Vương Hoằng Tuấn cũng rất cứng nhắc, bà ta ngồi dậy nhếch mép nói, “Sợ rằng thằng bé Hoằng Tuấn thấy không vui trong lòng, dù sao thì nó cũng thích…” Mạnh Quyên vừa nói vừa quét mắt nhìn Vương Miện, quả nhiên nói đến chủ đề này, sắc mặt của Vương Miện lập tức trầm xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.