Lúc này Mạnh Quyên cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Dao, cuối cùng bà ta cũng mở miệng: “Lục Dao, nhiều năm rồi không gặp con. Con sống có tốt không? Không ngờ con đã lớn thế này rồi, mẹ gần như không nhận ra con nữa…”
Ban đầu Mạnh Quyên không định nói như vậy, chỉ là lúc trước bà ta bị Hạ lão phu nhân quấy rầy quá lâu cho nên không biết phải nói thế nào mới ổn. Bây giờ vừa mở miệng, bà ta liền cảm thấy có chút khó xử, không biết nên nói thế nào cho phải.
Dường như là Lục Dao không có chút ngạc nhiên nào đối với sự xuất hiện của Mạnh Quyên, vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh như trước, “Tại sao bà không tự đến xem tôi sống có tốt hay không, bao nhiêu năm trôi qua rồi, đương nhiên là tôi đã trưởng thành.”
Mạnh Quyên nghĩ, tốt xấu gì thì khi nhìn thấy mình thì tâm trạng của Lục Dao cũng sẽ có chút kích động, hoặc là cũng sẽ có vẻ oán hận mình, nhưng Mạnh Quyên chưa từng nghĩ đến là cô lại bình tĩnh thế này.
Lục Dao càng bình tĩnh thì Mạnh Quyên càng không có cách nào nói tiếp được, bà ta cố tình ngẩng đầu lên, trong mắt có nước mắt, “Con đừng oán hận mẹ… Lúc đó mẹ cũng không còn cách nào khác…”
Thực ra Lục Dao không muốn nói chuyện bất đắc dĩ hay không với Mạnh Quyên ở đây. Kể từ khi Lục Dao biết mẹ mình quyết định bỏ đi, tuy cô nói là trong lòng oán hận Mạnh Quyên nhưng trong vô thức cô vẫn hy vọng là có thể gặp lại Mạnh Quyên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775576/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.