Ba em học sinh này đều là trẻ vị thành niên, cần phải có giáo viên ở cạnh thì mới có thể đặt câu hỏi.
Hạ Thần Phong rất cao, lúc này anh cúi đầu nhìn ba nam sinh, “Các cậu không cần lo lắng, chỉ cần thành thật trả lời các câu hỏi của tôi là được.”
Ba nam sinh nhìn nhau rồi gật đầu. Một cậu bé có làn da lúa mạch do dự mở miệng, “Chú cảnh sát, chúng cháu sẽ nói hết những điều chúng cháu biết cho chú. Chúng cháu chỉ mong chú có thể nhanh chóng tìm thấy Khương Minh.”
“Đúng vậy, chỉ cần có thể tìm được Khương Minh, chúng cháu sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Mối quan hệ giữa ba nam sinh này với Khương Minh rất tốt, những nỗi sợ hãi ban đầu đều biến thành sự lo lắng cho Khương Minh, Hạ Thần Phong gật đầu, “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Mặc dù bây giờ Hạ Thần Phong biết là có thể cậu bé Khương Minh này đã bị giết hại, dù sao thì cậu ta cũng đã mất tích năm tháng rồi.
“Tôi vừa nghe giáo viên chủ nhiệm của các cậu nói, trước khi Khương Minh mất tích, các cậu đã cãi nhau? Có thể nói cho tôi biết, vì sao các cậu cãi nhau không?”
“Thật ra... Chuyện này đúng là rất kỳ lạ. Bình thường vào thứ tư hằng tuần, sau khi tan học là Khương Minh sẽ đi chơi bóng rổ với chúng cháu. Lên cấp ba có rất ít tiết giáo dục thể chất, chỉ có thứ tư chúng cháu được tan học sớm hơn một chút, nên đều hẹn nhau ở lại chơi bóng... Hôm đó cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775570/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.