“Miểu Miểu, không phải như em nghĩ đâu!” Ông ta vừa nói vừa cố muốn bắt lấy bàn tay Hạ Tuấn Miểu, nhưng một khi phụ nữ thực sự phát điên lên thì đàn ông cũng chưa chắc đã đọ lại được.
Khi cảnh sát đi vào phòng liền nhìn thấy một người phụ nữ yếu đuối như Hạ Tuấn Miểu đang như một kẻ điên muốn cào vào mặt chồng mình, cổ và mặt của Lý Mộ Sinh đã có mấy vết xước.
Cảnh sát đi đến trực tiếp kéo Hạ Tuấn Miểu ra và đè Lý Mộ Sinh xuống, Hạ lão gia đứng ở cửa, được người đỡ, ngực phập phồng, “Các người vẫn chê cái nhà n ày còn chưa xảy ra nhiều chuyện hay sao! Dừng lại hết cho tôi!”
“Bố! Tên khốn này nuôi gái ở ngoài, bây giờ còn có cả con! Con muốn ly hôn với anh ta!” Hạ Tuấn Miểu khóc, để mặc cho nữ cảnh sát ở bên cạnh đỡ.
“Cho dù muốn ly hôn thì cũng phải chờ đến khi tìm được Lý Bách rồi nói!” Hai ngày này Hạ Tuân thực sự cảm thấy rằng mạng già này của mình không trụ được nữa rồi, năm nay cứ như là năm hạn vậy.
Còn ở đầu dây bên kia, ban đầu Vương Lam Nguyên vẫn rất vui vẻ nhưng trước khi điện thoại bị tắt thì nghe thấy giọng nói của phụ nữ khiến bà ta cau mày lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sảng khoái không tả được.
Nhất định là bây giờ người phụ nữ họ Hạ kia đang rất đau khổ, bà ta liên tục quay chiếc điện thoại trong tay, người tài xế và vệ sĩ bên cạnh đi tới, “Cô hai, ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775553/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.