Chu Kiều Kiều đỏ mắt, ngẩng đầu lên, “Tôi không giết người, tuy tôi rất hận Phó Tuệ Văn đó nhưng một người phụ nữ như tôi lấy đâu ra khả năng đi giết người chứ! Đừng thấy vẻ bề ngoài người phụ nữ Phó Tuệ Văn này như con gái nhà lành mà lầm, thực ra bên trong chính là đồ phóng đãng. Ngô Phi Phàm cũng là một tên háo sắc, nếu không phải bị Phó Tuệ Văn dụ dỗ thì anh ta nào có lá gan ra ngoài chơi bời như vậy. Tôi chỉ nhận được điện thoại của một người phụ nữ nói rằng tôi phải dùng danh nghĩa Ngô Phi Phàm hẹn Phó Tuệ Văn đến gặp mặt ở chỗ cũ, nói là có thể cho tôi xả giận. Đến thứ sáu, vốn dĩ tôi và Ngô Phi Phàm đều ở thành phố Hải chuẩn bị ra nước ngoài đón năm mới nhưng tên chết tiệt này lại nhận được cuộc gọi của Phó Tuệ Văn liền vội vã ra ngoài. Thấy thế tôi liền đồng ý với người gọi điện thoại kia, sau đó nhanh chóng đến thành phố Tô làm một trận ra trò với Ngô Phi Phàm...”
Chu Kiều Kiều cảm thấy có lẽ Ngô Phi Phàm đã giết chết Phó Văn Tịnh, cho nên trước đó cô ta đều cố gắng ngậm miệng không nói, nhưng chỉ với một câu mà người cảnh sát này đã nói ra được tâm tư trong lòng mình. Tên đàn ông cặn bã Ngô Phi Phàm này liệu còn xứng đáng để cô ta mạo hiểm, nếu như cảnh sát thực sự cho rằng cô ta có tội vậy thì thật sự là...
Tuy Chu Kiều Kiều thật sự thích Ngô Phi Phàm, nhưng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775483/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.