“Cứ giải quyết vụ án ở đây trước đi.” Lúc này Mã Văn Phi cũng đau đầu nghĩ xem làm sao để tìm được manh mối từ Tiết Hoa, miệng của người này kín như vỏ sò vậy.
Nói đến đây gương mặt buồn bã lúc trước của Hạ Thần Phong đã hoàn toàn biến mất, “Thực ra chứng cứ ở ngay trước mặt chúng ta.”
Mã Văn Phi nghi hoặc nhìn vào trong phòng theo tầm mắt của Hạ Thần Phong.
Lục Dao chỉ cảm thấy tối nay mình ngủ rất ngon, khi cô tỉnh lại đã là gần mười giờ rồi. Cô quay đầu liền nhìn thấy vị trí ngồi của Hạ Thần Phong đã không còn ai, đang định lấy điện thoại ra hỏi thăm tình hình, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hạ Thần Phong xách một chiếc hộp giữ nhiệt mở cửa vào đi rồi.
“Em tỉnh rồi à? Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Hạ Thần Phong để hộp giữ nhiệt xuống, đi đến chỗ Lục Dao và ấn tay mình lên trán cô. Lục Dao khẽ cau mày, bởi vì trên người Hạ Thần Phong có khí lạnh ở bên ngoài nên cô vô thức kéo cao chăn lên, chỉ để lộ đôi mắt to màu hổ phách nhìn anh.
Khi Hạ Thần Phong xác nhận nhiệt độ cơ thể của Lục Dao đã bình thường mới thở phào nhẹ nhõm. Cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Lục Dao, Hạ Thần Phong không nhịn được mà bất giác cong khóe miệng cười, bàn tay vốn dĩ đặt trên trán Lục Dao lúc này đang khẽ vò đầu cô làm cho mái tóc ban đầu đã hơi rối trở nên rối bù.
Còn Lục Dao thì bị nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775432/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.