Điều kiện ở chỗ này rất tồi tàn, Hạ Thần Phong vừa đi vừa nhìn cảnh tượng xung quanh. Khách sạn nằm ở chỗ sâu của một con hẻm nhỏ và chỉ có một con đường. Nhưng bây giờ, khi đến đầu còn lại của con đường nhỏ này lại có bốn con đường khác, trên mỗi con đường lại có rất nhiều lối rẽ, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, rất dễ ẩn nấp.
Tiểu Đao chạy ra từ trong khách sạn, “Đoán đúng rồi, trong khách sạn này đừng nói đến camera, cho dù là sổ đăng ký cũng dùng tên nặc danh. Nhưng mà chính vì khách sạn này rất tồi tàn cho nên người chủ lại có chút ấn tượng. Chủ khách sạn nói là cứ mỗi cuối tháng cách mấy tháng đều có một người mang một cái cặp laptop đến đây, bởi vì người đó muốn dùng internet của khách sạn cho nên đã để lại ấn tượng với chủ khách sạn.
Đây là tình huống mà đối phương chắc chắn không nghĩ đến, bình thường những người đến đây đều là những người không thuê được phòng tốt. Cho nên rất ít người cầm laptop hay điện thoại đến đây chỉ để lên mạng cả. Vì vậy có một người cứ cách hai ba tháng lại đúng giờ đến đây thuê phòng đương nhiên là để lại cho chủ khách sạn ấn tượng sâu sắc rồi.
“Chủ khách sạn có nhận ra người đó không?” Hạ Thần Phong nhìn xung quanh, ít nhất là vị trí bây giờ. Đoạn đường này không có một cái camera nào, cũng có nghĩa là sau khi bọn họ đi đến đường lớn và phải kiểm video camera giám sát của vô số người mới có thể tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775370/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.