“Nếu cậu thật sự có lời gì khó nói…” Lục Dao vẫn chưa nói xong Chu Văn đã trực tiếp mở lời, “Không có, tớ không giống như những gì mọi người nghĩ, bây giờ tớ đang rất rõ bản thân đang làm gì, đây là lần đầu tiên tớ muốn làm việc gì đó vì bản thân. Lục Dao, thật ngại quá, bây giờ tớ phải đi làm đồ án tốt nghiệp của tớ, sau này chúng ta cứ tiếp tục làm bạn học đi.”
Khi nói ra câu này, tay Chu Văn bấu chặt vào dây đeo ba lô của mình, cậu thấy bây giờ cậu căn bản không xứng với Lục Dao, không phải Chu Văn không thích Lục Dao nữa, thậm chí bây giờ không thể nói là Chu Văn thích Lục Dao nữa, mà phải nói là yêu mới đúng.
Đúng, Chu Văn yêu Lục Dao, nhưng bây giờ cậu bắt buộc phải từ bỏ Lục Dao. Cho dù bản thân cậu cực kỳ không muốn, cho dù cậu thật sự rất đau khổ, nhưng nếu muốn tốt cho Lục Dao, để tất cả cả hai không phải đau khổ nữa, Chu Văn chỉ có thể lựa chọn việc dần dần rời xa Lục Dao.
Nhìn thấy Chu Văn đeo ba lô, cười với mình, Lục Dao khẽ cau mày, tướng mặt của Chu Văn càng ngày càng đi theo hướng đại hung rồi, cô không biết rốt cuộc Chu Văn đã gặp phải chuyện gì.
Ông nội, nếu bạn con gặp phải khó khăn, có phải con có thể không cần cậu ấy đồng ý không?
Sau khi cảnh sát tìm thấy nhân viên giao hàng đáng nghi kia, bọn họ đã hỏi thăm cư dân tầng mười lăm, bọn họ phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775330/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.