Hạ Thần Phong dựa lưng vào ghế, bây giờ toàn bộ vụ việc dường như trở nên rất kỳ lạ. Ngũ Gia Mẫn rất vui khi biết mình đã giành được giải, Ngô Thiến nói hai ngày sau Ngũ Gia Mẫn mới bắt đầu trở nên không bình thường, sau đó càng ngày càng không bình thường. Trong một tuần ngắn ngủi, điều gì đã khiến Ngũ Gia Mẫn phải dùng cách tự tử để trốn tránh?
Lúc này, anh nghĩ đến câu nói kia của Lục Dao, Ngũ Gia Mẫn bị người khác chỉ dẫn tự tử.
Anh bật máy tính lên và gõ bốn chữ “chỉ dẫn tự tử” vào trang web tìm kiếm. Nhìn hơn mấy trăm nghìn kết quả hiện ra, Hạ Thần Phong nhíu mày.
“Thôi miên... chỉ dẫn tinh thần...” Không phải là chưa có vụ án nào như này, nhưng vụ án của Ngũ Gia Mẫn có một điểm đặc biệt, đó chính là thời gian rất ngắn, chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi.
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Tiểu Đao cắn bánh bao, vừa ngân nga câu hát vừa đi vào văn phòng, “Á? Anh Phong? Hôm qua anh ngủ ở đây à?”
Theo lẽ thường là vụ án này đã kết thúc, Hạ Thần Phong sẽ về nhà ngủ. Nhưng Tiểu Đao vừa nhìn đã biết, dáng vẻ này rõ ràng là tăng ca cả đêm.
Hạ Thần Phong ngồi dậy từ ghế xô pha, đầu óc cảm thấy váng vất, cả đêm nằm mơ đã khiến anh cạn kiệt sức lực. Anh ôm đầu, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trở về cái đêm tuyết rơi năm đó, tuyết trắng, máu đỏ, thay phiên nhau lóe lên trong tâm trí anh.
“Mấy giờ rồi?” Hạ Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775260/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.