Lục Dao nhắm chặt mắt, ngón tay cô nắm chặt cánh cửa tủ, đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch. Trong này có bản thảo dự thi mà cô cực khổ làm hơn một tháng... Còn có...
Nhớ đến ba đồng tiền cổ của mình, Lục Dao tìm lại ở bên trong một lần nữa, quả nhiên là không thấy đâu.
Ngô Thiến đang nghe nhạc nhưng vẫn biết Lục Dao đang tìm cái gì. Từ trước tới nay, dù bị bắt nạt thế nào Lục Dao cũng không nói gì, nhưng dường như lần này Ngô Thiến đã đoán sai.
Lục Dao bước đến, tay phải đẩy mạnh vào vai Ngô Thiên, “Á!” Ngô Thiến xoa vai, tức giận xoay người, “Cậu làm gì thế!”
“Đồ bên trong túi màu đỏ của tôi đâu?”
Ngô Thiến ngồi trên chiếc ghế của mình, ngẩng đầu lên nhìn Lục Dao, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, “Cái túi gì cơ, ai thèm mấy cái thứ đồ rách nát đó của cậu chứ!”
Nói xong Ngô Thiến đứng lên, dường như không muốn nói chuyện với Lục Dao nữa. Nhưng Lục Dao túm lấy cổ tay của cô ta, “Tôi hỏi cậu lại một lần cuối, cái túi của tôi đâu!”
Lục Dao có thể không cần bản thiết kế dự thi, nhưng ba đồng tiền cổ đựng trong cái túi kia là đồ ông nội để lại cho cô, là quẻ tiền của cô, cô tuyệt đối không thể mất thứ này.
Ngô Thiến nổi giận, cô ta không muốn ở chung phòng ký túc xá với Lục Dao. Trước đây bắt nạt Lục Dao tương đối dễ, nhưng bây giờ Lục Dao đã học được cách phản kháng, Lục Dao nắm chặt cánh tay của cô ta, “Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775255/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.