"Ba mẹ thật sự không chịu ở đây với con sao?" Trình Mai Tây vô cùng không nỡ ôm lấy bà Trình. "Ý của ba và mẹ con là, sau khi giúp con lấy nhà từ chỗ Lục Tử Minh, giúp con thu dọn nhà cửa xong, sau đó kệ con bán hay là cho thuê cũng được, ba với mẹ con trở về Trùng Khánh." Ông Trình nói quyết định của ông bà cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây đành phải ngầm đồng ý lựa chọn của hai ông bà. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bà Trình làm xong bữa sáng, đánh thức Phương Chi Viễn cùng Trình Mai Tây, hai chị em ăn xong bữa sáng rồi cùng đi bệnh viện, Trình Mai Tây vừa đi vào bệnh viện, đã gặp Lục Tử Khanh, hai người bạn thân ngày xưa, nay nhìn thoáng thấy nhau đều sửng sốt. Phương Chi Viễn thấy thế, ghé vào bên tai Trình Mai Tây nhắc nhở: "Con gái cô ấy Trương Ngữ Hoan bị bệnh, đang nằm viện ở đây." Trình Mai Tây đi tới phá cục diện bế tắc: "Tử Khanh, Ngữ Hoan làm sao thế? Lúc năm mới chẳng phải còn tốt à, nó bị bệnh gì?" Lục Tử Khanh lã chã như sắp khóc, nhìn Trình Mai Tây: "Ngữ Hoan bị viêm màng não cực kỳ hiếm gặp, cũng không biết có thể tỉnh lại hay không?" Trình Mai Tây quay đầu nói với Phương Chi Viễn nói: "Em đi làm việc của em đi, chị cùng Tử Khanh nói chuyện một lát, lát nữa tự chị đi nha khoa." Phương Chi Viễn gật đầu, rời đi trước, Trình Mai Tây nhìn ngược về phía LLục Tử Khanh: "Ngữ Hoan ở đâu, mình đi thăm nó!" Lục Tử Khanh dẫn Trình Mai Tây đến phòng bệnh Ngữ Hoan, Trình Mai Tây nhìn Trang Ngữ Hoan nho nhỏ trên giường, nhất thời có chút không đành lòng, đứa bé này chính mình nhìn nó lớn lên, giờ đang phải trải qua sự hành hạ của bệnh tật, Trình Mai Tây đưa tay cầm tay Lục Tử Khanh: "Cậu đừng quá lo lắng, điều kiện chữa bệnh bây giờ tốt như vậy, Ngữ Hoan nhất định sẽ tỉnh lại!" Lục Tử Khanh ôm lấy Trình Mai Tây gào khóc: "Mai Tây, xin lỗi cậu, đều là lỗi của mình, đều là do mình có lỗi với cậu, nên mới bị báo ứng như vậy!" Nhìn Lục Tử Khanh bất lực lại hối hận, tất cả oán hận lúc trước của Trình Mai Tây đối với Lục Tử Khanh lúc này toàn bộ biến mất, Trình Mai Tây đưa tay lau nước mắt Lục Tử Khanh: "Tử Khanh, cậu đừng nói như vậy, cũng không phải tất cả đều là lỗi của cậu, có trách cũng chỉ có thể trách anh trai cậu, không trách được cậu!" "Không, Mai Tây, năm đó trước khi Bộc Tấn đi Mĩ từng gọi điện thoại cho cậu, đều là do mình chặn lại không nói cho cậu, mình một mực thầm yêu Bộc Tấn, mình ghen tị với cậu cho nên cố ý hại hai người chia tay. Để cho anh mình ở cùng cậu, cũng là muốn có tin tức của Bộc Tấn đầu tiên, chỉ là thật không ngờ, nhầm lẫn thế nào mà anh mình lại yêu cậu, cuối cùng còn gả cho anh ấy!" Lục Tử Khanh thừa nhận tất cả chuyện cũ. "Đừng nói nữa, mình đều đã biết, tuy cậu hại mình và cùng Bộc Tấn đi bao nhiêu đường vòng như thế, nhưng nếu không phải như vậy, mình cũng không biết tình yêu của mình và anh ấy có được sâu sắc như vậy hay không!" Trình Mai Tây ngăn cản Lục Tử Khanh tiếp tục nói. "Sao cơ? Cậu đều biết rồi à? Cậu thật sự không trách mình? Thật sự có thể tha thứ cho mình?" Lục Tử Khanh có chút không tin Trình Mai Tây sẽ khoan dung như vậy, cô vốn cho là Trình Mai Tây biết rồi sẽ hận không thể giết mình. "Lúc mình ốm, đã nghĩ rất nhiều, năm ấy mình cùng Bộc Tấn chia tay cũng có nguyên nhân từ mình, nếu mình có thể kiên trì với tình yêu của mình, không dễ dàng gả cho anh cậu, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ khác. Tình yêu cũng chưa bao giờ là lùi bước." Trình Mai Tây sau khi bị bệnh, dường như cả người đều thay da đổi thịt, con mắt nhìn vấn đề cũng có góc nhìn hoàn toàn khác. "Đúng là anh mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu, giờ anh ấy cũng gặp phải báo ứng rồi, Cốc Thư Tuyết chia tay với anh ấy rồi!" Cuối cùng Lục Tử Khanh cũng thẳng thắn thành khẩn mà đối diện với Trình Mai Tây. "Không phải Lục Tử Minh muốn kết hôn cùng Cốc Thư Tuyết sao? Vì sao lại chia tay?" Trình Mai Tây vô cùng khó hiểu. "Cốc Thư Tuyết tiếp cận anh mình, vốn là có mục đích, cô ta muốn dựa vào quan hệ của anh mình ở lại học viện, cho nên mới trăm phương ngàn kế phát sinh tình một đêm cùng anh mình, đứa bé là của cô ta và bạn trai, nếu không phải lúc trước anh mình về nhà bắt được, hiện tại chắc còn đang nuôi con thay người khác." Lục Tử Khanh nói một hơi tất cả mọi chuyện tình cho Trình Mai Tây. "Vậy chuyện ở lại học viện của cô ta thì sao? Cuối cùng là làm xong chưa?" Trình Mai Tây hỏi. "Chưa, không biết có ai gửi cho Viện trưởng Cát một phong thư tố giác, kết quả anh trai mình bị tạm thời cách chức kiểm tra, chuyện ở lại học viện của Cốc Thư Tuyết cũng thất bại, cũng may có người viết thư tố giác kia, bằng không anh mình vẫn còn đang ngây ngốc làm việc thay người ta." Lục Tử Khanh tức giận nói. "Tại sao có thể như vậy? Anh cậu cũng thật sự là không có đầu óc, chẳng lẽ con không phải lầ của mình mà chính anh ta cũng không rõ ràng sao?!" Trình Mai Tây không thể nhịn mà mắng Lục Tử Minh. Lục Tử Khanh nhìn Trình Mai Tây một cái, có mối quan hệ bạn thân trước đây và chị dâu em chồng, lúc này hai người bàn luận cái đề tài này chung quy là có chút quái dị, đều ngừng miệng không nói. "Có chuyện này, mình không biết có nên nói với cậu hay không? Anh mình bán xe lấy tiền giúp mình rồi, cậu có thể đừng vội giục anh ấy chuyển nhà hay không, chờ anh ấy từ từ tìm được chỗ thích hợp rồi chuyển nhà." Lục Tử Khanh hỏi Trình Mai Tây có chút chần chờ. "Cũng được, cậu ở cùng Ngữ Hoan, không có nhà cũng không được, nhà cửa mình cũng không vội dùng, chờ anh cậu tìm được nhà lại chuyển đi cũng được." Trình Mai Tây đúng là vẫn còn không đành lòng nhìn Lục Tử Minh chơ vơ đầu đường. "Vậy thì cám ơn cậu, mình sẽ nói với anh mình là đã gặp cậu, để mình không vội vàng chuyển đi nữa, đợi Ngữ Hoan xuất viện lại trả nhà cho cậu." Lục Tử Khanh thử thăm dò hỏi Trình Mai Tây. "Cậu nói với anh ta như thế nào cũng được, nói chung, chờ cậu chuyển đi nói với mình một tiếng là được." Trình Mai Tây sảng khoái đồng ý. "Rất cảm ơn cậu, Mai Tây, mình thật không ngờ trải qua bao nhiêu việc như thế, cậu còn có thể gạt bỏ hiềm khích trước đây mà giúp mình, thật sự rất cảm ơn cậu!" Lục Tử Khanh mang ơn Trình Mai Tây. "Mình cùng Bộc Tấn đã quyết định tuần sau kết hôn, nếu cậu có thể tới, mời cậu tới tham gia hôn lễ của chúng mình." Trình Mai Tây nhìn Lục Tử Khanh mỉm cười, đối với cô mà nói, Lục Tử Khanh đã như người của kiếp trước rồi, vợ trước còn có thể chia tay, kẻ thù kiếp trước, có gì mà không thể vui vẻ được? "Được, nhất định mình sẽ đến." Lục Tử Khanh gật đầu nhận lời. "Vậy, mình đi khám răng, răng mình bởi vì cắn quá sức, toàn bộ đã long, phải thay thành răng giả." Trình Mai Tây giống như vô ý nói với Lục Tử Khanh. "A..., răng cũng đều long rồi, nhất định rất đau!" Lục Tử Khanh nhất thời không biết trả lời như thế nào, hồi lâu mới kìm nén nói ra những lời này. "Đúng là đau, có điều, may mà đã toàn bộ qua rồi." Trình Mai Tây hít sâu một hơi, nhẹ nhàng trả lời. Lúc Trình Mai Tây đi ra ngoài, cùng lúc đó Lục Tử Minh đi vào, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Trình Mai Tây dừng lại một chút, cuối cùng cũng vẫn phiêu nhiên mà đi, giữa bọn họ đã không lời nào mà nói, tất cả tin tức cũng chỉ có thể dựa vào miệng người khác truyền lại, bởi vì kiếp này đã vô duyên, kiếp sau cũng không nhất định gặp lại. Lục Tử Minh vào cửa, nhìn về phía Lục Tử Khanh: "Cô ấy tới làm gì? Tới xem trò cười của chúng ta à?" "Làm sao anh lại có tâm lý u ám như vậy, lúc ở hành lang em gặp được Mai Tây, cô ấy nghe nói Ngữ Hoan bị bệnh, cố ý đến thăm Ngữ Hoan, mà còn chủ động nói chúng ta không cần phải nhanh chóng chuyển nhà, lúc nào Ngữ Hoan xuất viện lại trả nhà cũng được!" d/d le;quydoon Lục Tử Khanh nói cho Lục Tử Minh giống như tranh công. "Có phải em cầu xin cô ấy hay không? Anh và cô ấy đã chia tay, không muốn lại đi cầu xin cô ấy, sao em lại làm thế cho anh mất mặt?" Lục Tử Minh vịt chết còn cứng mỏ, vẫn không chịu thua trước mặt Trình Mai Tây. "Khó trách anh không giữ được Trình Mai Tây, anh không hề xứng đáng với cô ấy!" Lục Tử Khanh vừa mới thấy sự rộng lượng của Trình Mai Tây, không khỏi trào phúng Lục Tử Minh. "Anh là anh trai em, ngay cả em cũng nói anh như vậy, Trình Mai Tây từ đầu đã không an tâm ở cạnh anh? Bằng không, vì sao giờ cô ta lại cấu kết cùng Bộc Tấn kia?" Lục Tử Minh nhận định từ đầu đến cuối mình đều bị cắm sừng. "Anh, anh đừng nói oan uổng người khác, Trình Mai Tây là đúng tình cũ khó quên với Bộc Tấn, nhưng mà lúc ở cùng với anh, cũng là chân thành thật ý sống với anh, là do anh ầm ĩ, không quý trọng cô ấy." Lục Tử Khanh cuối cùng cũng không thể nhịn được mà nói thật. "Giờ mới là lời thật lòng của em đúng không? Hóa ra em cho là tất cả mọi chuyện đều do anh, chẳng lẽ Trình Mai Tây cô ấy không có chút sai nào, cô ấy vĩnh viễn là cao cao tại thượng, cho rằng cô ấy ở cùng với anh là bố thí cho anh, mà cô ấy không sinh con được chẳng lẽ em không biết?!" Lục Tử Minh nổi trận lôi đình. "Cho nên, cuối cùng cũng như anh mong muốn, giờ cô ấy gả cho Bộc Tấn, anh cũng theo sát ly hôn với cô ấy rồi, giờ anh muốn tìm phụ nữ thế nào chẳng được, không cần phải chịu đựng cô ấy nữa rồi, anh nên vui mới đúng làm sao hô to gọi nhỏ như vậy!" Lục Tử Khanh mỗi câu đều chọc đúng vào chỗ đau lòng của Lục Tử Minh.Truyện đăng trên diễn đàn LQĐ. Lục Tử Minh trừng mắt nhìn Lục Tử Khanh một cái: "Được lắm, anh đi, em đi tìm chị dâu tốt của em giúp em chăm sóc Ngữ Hoan đi!" Lục Tử Khanh dừng miệng, Lục Tử Minh biết tin Trình Mai Tây tái hôn, tâm tình nhất định không ổn, đây là chỗ dựa duy nhất của họ, tất nhiên phải đoàn kết nhất trí, mới có thể ứng đối đủ loại mưa gió trong tương lai. Từ biệt Lục Tử Khanh, Trình Mai đi Tây đi tới nha khoa, bác sĩ nha khoa vô cùng đau lòng nhìn Trình Mai Tây cả hàm răng trắng như hạt ngô: "Cô nói xem, răng đẹp thế này, có chuyện gì mà khó chịu, có thể để cô đau khổ thành như vậy, còn cắn răng tới mức thành ra như vậy?" Trình Mai Tây cúi đầu: "Đã từng gặp một chút rất đau khổ chuyện, cho nên thành như vậy." "Răng cửa phía trước chỉ có bốn chiếc miễn cưỡng có thể tiếp tục dùng, những cái khác đều phải trồng lại, cô xem cô mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể làm răng mình thành ra như vậy? Cô không biết thân thể mình là do cha mẹ ban cho sao? Về sau khả nhất định phải bảo vệ thân thể của mình cho tốt." Bác sĩ cao tuổi ân cần dạy bảo. Trình Mai Tây gật đầu đồng ý, hẹn bác sĩ làm răng trước khi hôn lễ xong, Trình Mai Tây gọi cho Phương Chi Viễn rồi một mình rời bệnh viện. Trở về nhà, Trình Mai Tây nói với ông bà Trình: "Ba mẹ, chuyện nhà cửa, hai người tạm thời trước không cần lo, con đã đồng ý với Lục Tử Khanh không thúc giục nhà với Lục Tử Minh. Trương Ngữ Hoan bị bệnh nằm viện, còn không biết khi nào có thể tỉnh lại, cứ để cho họ tiếp tục ở đi, lúc nào Trương Ngữ Hoan xuất viện lại cho họ chuyển đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]