Ông Trình vừa mới tuyên bố khai tiệc, lại nghe thấy có tiếng gõ cửa, Ông Trình nhìn Trình Mai Tây một cái, Trình Mai Tây đầy cõi lòng chờ mong đứng lên: "Ba ba, con đi mở cửa cho!"
"Con đi đi!" Ông Trình gật đầu, mọi người đều đã đoán được người đến là ai, đồng thời cũng buông đũa xuống chờ đợi.
Trình Mai Tây mở ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Bộc Tấn, bốn mắt nhìn nhau, vậy mà lại không thể mở miệng, trải qua giữa chừng có bao nhiêu bắt đầu, thay đổi, bây giờ cuối cùng có thể không hề ràng buộc mà đứng đối diện với nhau, nhất thời hai người đều có chút nghẹn lời.
Thật lâu sau, Trình Mai Tây mở miệng: "Anh đã đến rồi!"
"Anh đến đây, hi vọng không quá muộn." Bộc Tấn một câu hai nghĩa.
"Không, mọi người vừa mới ngồi xuống bàn, anh tới vừa vặn tới kịp ăn tối cùng mọi người." Trình Mai Tây dùng việc nhỏ đáp lại câu hỏi về việc lớn của Bộc Tấn.
Hai người bốn mắt đối diện, cuối cùng rưng rưng mà cười, giờ khắc này tới không dễ dàng như vậy, Bộc Tấn đi vào cửa, quay người đóng cửa nhà, dắt tay Trình Mai Tây, xa cách hơn bảy năm, hai người cuối cùng lại nắm tay, cảm giác quen thuộc mà xa lạ ập tới.
Hai người cùng nhau đi vào, bốn người trên bàn đồng thời nhìn hai người, nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt, tựa hồ không cần nói quá nhiều, mặc dù trong lòng ông Trình vẫn có khúc mắc, lại chỉ mở miệng gọi họ vào vị trí: "Đến đây, ngồi xuống ăn cơm đi!"
Bộc Tấn thật không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485839/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.