Phương Chi Viễn đi vào phòng ngủ, tiếp tục tiến hành rà soát ghi chép. Năm đó bèo nước gặp nhau cùng nhà họ Liễu, Phương Chi Viễn cũng không quá việc làm ăn của ông Liễu. Cho dù hiện nay có công cụ tìm kiếm, có điều mang mối có ít, cho dù Phương Chi Viễn có tra như thế nào, cũng khó trúng mục tiêu.
Đến 2 giờ đêm, Phương Chi Viễn vẫn không thu hoạch được gì, xem ra vẫn là phải tiến hành từ chỗ ông lão câm rồi, ông ấy tuy là câm, nhưng vẫn còn có ngôn ngữ cơ thể, nói không chừng có thể tìm được điểm đột phá ấy chứ.
Phương Chi Viễn tắt đi bản ghi chép, yên lặng nằm xuống. Nói đến cũng lạ, về tới nhà họ Hà, anh chưa từng mơ thấy ba mẹ lần nào, dường như tạm biệt cảnh đã quấn lấy anh trong mộng hơn 10 năm nay, ngủ rất ngon, nhưng mà cảnh trong mơ rời xa anh, lại làm anh có chút mất mát.
Phương Chi Viễn đột nhiên nhớ tới Trình Mai Tây, lúc này mới nhớ ra đã hai ngày chưa tới thăm cô. Đã đồng ý mỗi ngày sẽ tới thăm cô, giờ lại không giữ lời, Phương Chi Viễn có chút hận không thể gọi điện cho cô ngay lập tức, nghĩ lại vẫn cứ là nên kìm chế, nhin tới sáng ngày mai đi thăm Trình Mai Tây.
Sáng sớm 6 rưỡi, Khả Dĩ An đứng ngoài gõ cửa: “Phương Chi Viễn, dậy đi, đi chạy bộ cùng tôi. Chúng ta hẹn rồi cùng đi chơi cầu, cậu không luyện tập đi, làm sao đọ với tôi được?”
Phương Chi Viễn còn ngủ chưa tỉnh, quát lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485815/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.