Khoảng cách từ nhà họ Phương tới nhà họ An chỉ mất chưa tới 1 tiếng đồng hồ, đoạn đường này ghi lại tất cả những kỷ niệm khi còn niên thiếu của Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An. Một lần nữa đi trên con đường này, đối với Phương Chi Viễn là một sự khảo nghiệm, cũng là giải thoát, có lẽ đây không phải là cơ hội tốt nhất, nhưng dù sao, anh cũng có dũng khí đối diện.
Đến nhà họ An, đứng trước cửa, Phương Chi Viễn còn chưa thoát ra từ mạch cảm xúc của chính mình. Từ sau ngày chủ nhật lỡ hẹn đó, anh chưa quay lại nhà họ An, chứ đừng nói gì tới cuộc hẹn đánh cầu giữa ba người. Dĩ nhiên, chuyện về Khả Dĩ An và Liễu Nhạc Hạ sau đó, anh cũng không biết.
Năm tháng vội vã cứ thế trôi qua, bọn họ chỉ là những hạt bụi nhỏ bé không tự chủ được mà thôi. Dung nhan mơ hồ dần theo thời gian, nhạt nhòa những kí ức, sau hồi lâu, cuối cùng anh cũng đưa tay lên bấm chuông cửa, lần hẹn này tới muộn tận 15 năm.
Khả Dĩ An mở cửa, hai người một bên trong một đứng ngoài đều không nói gì, cuối cùng, như bao nhiêu năm trước, Khả Dĩ An mở miệng: “Cậu tới rồi à?”
“Tôi tới rồi!” Câu nói y như ngày xưa, ở giữa có bao nhiêu hiểu lầm và khoan dung, cách bao nhiêu năm như vậy, hai cậu thiếu niên năm xưa nay đối mặt, bớt đi chút ngại ngùng của tuổi trẻ, thêm chút trầm ổn, bớt đi chút quen thuộc, nhiều lên chút xa lạ.
Khả Dĩ An lùi lại một bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485809/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.