Lục Tử Minh thấy sắc mặt Cốc Thư Tuyết rất kém, liền không vội đi ra ngoài mua cơm, Cốc Thư Tuyết dường như tâm thần còn chưa ổn định lại, cố gắng trấn định, mỉm cười nói với Lục Tử Minh: “Em đói rồi, anh mau đi đi, em không sao đâu.”
“Thật không sao chứ? Thế anh đi nhé, có chuyện gì nhớ gọi y tá, đừng có sơ suất!” Lục Tử Minh cẩn thận đi.
Đoán là Lục Tử Minh đã đi tới cổng bệnh viện, Cốc Thư Tuyết gọi vào số điện thoại lúc trước: “Anh ta đi rồi, anh quay lại đi.”
“Hay là thôi đi, không lát nữa anh ta quay lại thì làm sao? Vừa nãy may mà anh ta vào phòng trước anh mới tới, suýt nữa bị bắt rồi.” Đối phương dường như cũng bị dọa không nhẹ.
“Đứa bé sắp không giữ được, trong lòng em hoảng loạn lắm. Anh mau tới đây, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Âm thanh Cốc Thư Tuyết dường như có chút nức nở, người bên kia đầu dây dường như bị ép đồng ý với yêu cầu của Cốc Thư Tuyết.
Cốc Thư Tuyết cúp điện thoại, lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, 10 phút sau thanh niên phố phường đó đi vào. Cốc Thư Tuyết vừa thấy người đó, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống, những tủi thân mấy ngày nay không kìm chế được: “Mạch Tu Kiệt, em chịu không nổi, em sắp chết mất, những ngày tháng như thế này không phải là cho người sống mà.”
Mạch Tu Kiệt cẩn thận khuyên nhủ: “ Tiểu Tuyết à, em không thể thất bại trong lúc này mà, anh bây giờ còn đang thực tập, không kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485781/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.