“Chỉ quan tâm thì có ích gì? Giờ quan tâm cũng đã quá muộn. Mai Tây đã thành ra như vậy, bọn họ cũng không thể quay lại quá khứ được nữa!” Bà Trình thở dài.
“Cô, anh Brian này thực sự rất quan tâm chị Trình đấy ạ, anh ấy biết được chị Trình từ chức, là đặc biệt tới tìm Tổng giám sát Lâm và Tổng giám đốc Viên của chúng cháu hỏi chuyện của chị Trình, yêu cầu họ mời chị Trình về làm việc lại, mới nói chuyện tờ danh sách trước đó. Nghe nói cháu phụ trách việc đi tìm chị Trình, hàng ngày anh ấy đều gọi tới hỏi tình hình, hôm qua nghe nói có tin của chị Trình, anh ấy liền từ Thượng Hải về đây.” Tiểu Lý cố gắng nói giúp Bộc Tấn.
“Muộn, quá muộn, cái gì cũng không kịp nữa!” bà Trình lắc đầu.
Thấy Bộc Tấn mãi chưa ra, bà Trình đi tới cửa phòng ngủ, hướng về phía Bộc Tấn, quát lên: “Mau đi thôi. Ba nó sắp về. Lát nữa ông ấy về gặp lại làm ầm ĩ lên.”
Bộc Tấn lưu luyến không rời bàn tay của Trình Mai Tây, cúi đầu hôn lên chiếc trán nhẵn mịn của cô, hai mắt chăm chú nhìn cô: “Mai Tây, anh đi trước đã. Em nghỉ ngơi cho tốt, mai anh lại tới thăm em!”
Bộc Tấn đi tới trước mặt bà Trình, cúi đầu thật sâu: “Cô, cháu xin lỗi, cháu nhất định sẽ bồi thường cho Mai Tây, cô nhất định phải cho cháu một cơ hội nhé.”
Bà Trình nhìn Bộc Tấn, trong lòng ngổn ngang. Năm đó, lần đầu tiên gặp Bộc Tấn, bà cũng từng bị ánh sáng chói lóa trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485772/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.